๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hầu công công cúi mình nói: "Nô tài sẽ xin Thái hậu ban chỉ. Có điều lời nói của nô tài không có ảnh hưởng gì lớn, tối đa Thái hậu chỉ có thể truyền chỉ lệnh cho cấm quân tham gia truy bắt..." Lão ta ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Trưởng công chúa: "Nhưng điện hạ cũng biết mà, chúng ta đã điều động mọi lực lượng có thể điều động. Lúc trước cấm quân cũng xuất hiện ở hẻm Dương Thông, nhưng họ không hề nhúc nhích, rõ ràng Đại hoàng tử có ý đồ khác."
Trưởng công chúa điềm tĩnh nói: "Chúng ta không thể sai khiến được cấm quân."
Hầu công công thử thăm dò: "Mặc dù hôm nay trên Thái Cực điện có chuyện lớn, bây giờ có tới hơn bốn mươi đại thần bị giam, nhưng ý của Thái hậu vẫn không thay đổi. Nếu đã quyết định cho Thái tử kế vị... Ngài xem, có nên xem xét lại vị trí của Đại hoàng tử không?"
"Ngài muốn ta nói với Thái hậu ư?" Trưởng công chúa mỉa mai hỏi: "Đừng nghĩ nữa. Hiện tại lực lượng quân phòng vệ kinh đô đều trong tay ta, mười ba Thành Môn ti vẫn đang do dự, quân đội họ Tần và Diệp cách kinh đô chỉ vài ngày đường... Nếu thậm chí cả thống lĩnh cấm quân cũng đổi, làm sao mẫu hậu của ta yên tâm cho được?"
"Chỉ cần Ninh Tài nhân yên vị trong Hàm Quang điện, cấm quân sẽ là của Hòa Thân Vương gia. " Trưởng công chúa lạnh lùng phán: "Mẫu hậu cũng cần tìm kiếm một thế cân bằng. Bằng không, chẳng lẽ bà ấy không lo thời gian tới bản cung sẽ san bằng cả kinh đô này sao?"
Hầu công công trong lòng rùng mình, không dám cãi lời.
"Phạm Nhàn có bệnh." Trưởng công chúa tiếp tục nở nụ cười: "Bản cung nắm rõ chứng bệnh của hắn, nên hắn không thể rời xa kinh đô, chỉ có thể ở lại chịu đựng. Bản cung muốn xem xem, đến lúc đám đại thần ấy không chịu nổi, các quan lại Thái Thường tự và bộ Lễ không thể chống đỡ được nữa, và khi Thái tử lên ngôi một cách danh chính ngôn thuận, tên loạn thần tặc tử hành thích Hoàng đế bệ hạ còn có thể chịu đựng như thế nào."
Hầu công công cung kính liếc nhìn Trưởng công chúa, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc khi Thái hậu ban chỉ, không biết vì sao tiểu thiếp mang hym của Tiểu Phạm đại nhân lại đã trốn thoát."
"Không phải trốn." Đôi mắt Trưởng công chúa híp lại, hàng mi dài chớp nhẹ, "Có kẻ đang che chở cho cô ta... Có điều bản cung rất tò mò, người đó đã mất chủ nhân, liệu bây giờ có còn bảo vệ nổi bản thân không."
"Điện hạ đúng là thần cơ diệu toán."
"Chẳng có gì đáng tính toán cả, ngươi hãy chuẩn bị đi, có lẽ... vài hôm nữa, bản cung sẽ ra khỏi cung." Trưởng công chúa nói xong mỉm cười, nhưng không ai biết vì sao ả lại quyết định rời cung.
Hầu công công cười bồi lấy lòng, thưa: "Vậy nô tài sẽ quay lại Hàm Quang điện ngay bây giờ."
"Cứ đi đi." Trưởng công chúa phán: "Để trong lòng mẫu thân vững vàng thêm một chút."
"Vâng."
Hầu công công tuân lệnh rời đi, xuyên qua một cung điện vắng lặng, nghe được tiếng thổn thức xa xăm vọng vào tai, quay lại Hàm Quang điện, nói vắn tắt vài câutrước mặt Thái hậu. Nhìn bóng hình già nua tóc bạc phơ phất ấy, vẻ mặt suy sụp, tinh thần sa sút, vị công công này thầm thở dài, nghĩ thầm thời trẻ Thái hậu cũng là nhân vật oanh liệt, nhưng giờ chỉ có thể gìn giữ sự ổn định trong triều mà không thể hiện thêm nhiều uy phong xưa nữa. Bao năm trước mình chọn theo Trưởng công chúa thật sự là quyết định đúng đắn.
※※※
Trong Quảng Tín Cung.
Sau khi Hầu công công ra về, Trưởng công chúa hạ thấp tầm mắt, nhẹ giọng căn dặn vài câu gì đó với thân tín, có vẻ như là truyền tin tức đến nơi nào đó bên ngoài cung, từ vài chữ trong đó có thể nghe ra liên quan tới tình hình bên ngoài kinh đô.
Sau đó cô ả im lặng ngồi một mình, vỗ tay gọi người. Có cung nữ cung kính theo hầu hay có thể là canh chừng một nam một nữ, đi từ phía sau Quảng Tín cung ra, ngồi xuống bên cạnh ả.
Trưởng công chúa mỉm cười, quay sang cô con gái không giống mình lắm, nhẹ nhàng nói: "Thần Nhi, mẫu thân đã tìm ra Phạm Nhàn."
Lâm Uyển Nhi cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, không hề bị chấn động trước câu nói ấy, thậm chí không ngẩng đầu lên.
Nét mày Trưởng công chúa khẽ nhíu lại, có vẻ như cảm thấy tức giận vô cớ trước phản ứng của con gái, trầm giọng nói: "Phạm Nhàn là một con chuột, nhưng nếu thật sự quan tâm con, chắc hắn sẽ vào cung."
Lâm Uyển Nhi đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt bình thường lúc nào cũng dịu dàng, lấp lánh giờ đây chỉ còn lạnh lẽo xa cách. Cô nhìn mẫu thân, hai mắt như hai lưỡi dao đâm thẳng vào tim đối phương, nói từng chữ một: "Ngươi gọi ta ra khỏi Hàm Quang điện... Ta từng nghĩ giữa hai mẹ con còn chút tình cảm, nhưng hóa ra... ngươi chỉ coi con gái là mồi nhử."
Vẻ mặt Lâm Uyển Nhi rất bình tĩnh nói tiếp: "Nhưng cũng đúng thôi, cữu cữu từng nói với ta nhiều lần, ngươi là kẻ điên, làm việc không theo lẽ thường... Yên tâm, ta không trách ngươi đâu."