๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta không tin!" Tôn Tần Nhi hoảng loạn ngẩng đầu, vội vàng ngắt lời.
"Ta là kẻ xấu..."
"Ngươi không phải."
Tôn Tần Nhi cắn môi, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn gần ngay trước mặt. Cô không hề hay rằng đây là kết quả sau khi Phạm Nhàn thay đổi ngoại hình, chỉ cảm thấy như đã mơ mộng suốt ba năm, giờ đây mọi thứ dường như đã thành hiện thực. Chàng trai trong mộng giờ đây đứng trước mặt cô, cô có thể nhìn thấy y, nghe thấy giọng nói của y, thậm chí... còn ngửi thấy mùi mồ hôi từ lòng bàn tay y nữa!
Trong lòng cô thầm hoảng hốt nhưng cũng đầy hân hoan, Tôn Tần Nhi nghĩ sao Phạm Nhàn có thể là kẻ xấu hành thích Hoàng đế bệ hạ được? Cô chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Đã nói đến đây rồi còn lo ngại gì nữa. Phạm Nhàn dịu dàng nhìn cô, từ tốn nói: "Tần Nhi... tiểu thư, có một việc ta cần nhờ cô giúp đỡ."
Tôn Tần Nhi cắn môi, quả quyết gật đầu rồi thì thầm: "Nhanh thắp đèn đi."
Chẳng biết cô nương này là ghét ánh trăng ngoài cửa quá mờ không nhìn rõ được gương mặt thần tượng trong mộng hay chỉ muốn nhắc Phạm Nhàn không nên khiến hạ nhân nhà họ Tôn nghi ngờ.
※※※
"Người khắp thiên hạ đều đang tìm ngươi, nhưng chẳng ai ngờ ngươi lại ẩn náu trong quý phủ của Phủ doãn kinh đô Tôn đại nhân... Đại nhân, chúng ta quen biết được hai năm, cũng chỉ có lúc này ta mới thực sự bái phục." Dưới ánh nến, một nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện Phạm Nhàn, lắc đầu nói.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, đáp: "Cuối cùng Tiểu Ngôn công tửbiết ngưỡng mộ người khác rồi à?"
Người đến chính là Ngôn Băng Vân, người đầu tiên liên lạc với Phạm Nhàn sau khi y trở về kinh đô. Chỉ vì sau khi về kinh, Phạm Nhàn chưa tìm được chỗ ở phù hợp nên hai người mới gặp mặt lần đầu. Còn việc Ngôn Băng Vân làm sao thoát khỏi giám sát của cung đình, lặng lẽ đến Tôn phủ mà không ai chú ý, đây không phải điều Phạm Nhàn cần bận tâm. Với tư cách ứng cử viên duy nhất cho chức Đề ti Giám Sát viện đời tiếp theo, chắc chắn hắn không kém cỏi đến mức không có chút bản lĩnh này.
Ngôn Băng Vân nhìn y nói: "Không chỉ ta ngưỡng mộ, chắc Trưởng công chúa cũng thế. Tôn đại nhân phụng chỉ bắt ngươi, nhưng ngươi lại ẩn náu trong khuê phòng của con gái ông ta..."
Phạm Nhàn giơ hai tay, nhún vai: "May mắn của ta vốn hơn người một chút."
Dừng lại một lát, y trầm trọng nói: "Có lẽ không chỉ là may mắn. Dẫu sao thì đây cũng là lợi ích mà quá khứ đem lại cho ta."
Ngôn Băng Vân ngồi sát vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, liếc nhìn chiếc giường lớn phía sau khuê phòng, cau mày nói: "Đại sự trước mắt, không nên câu nệ tiểu tiết. Nhưng đại nhân... ngươi định tận dụng cô gái này thế nào?"
Hắn nói với giọng rất nhỏ, không sợ Tôn tiểu thư nghe thấy.
Phạm Nhàn bình tĩnh đáp: "Ta cần một trung tâm để liên lạc. Nếu không có Tôn phủ, ta không thể nói chuyện với ngươi yên ổn như thế này được, muốn truyền đạt mệnh lệnh cũng khó mà thuận lợi... Tôn phủ chính là nơi phát động sự việc lần này ở kinh đô."
Ngôn Băng Vân nhìn y, sau một lúc lâu mới lắc đầu thở dài: "Chỉ có ngươi mới làm được điều này. Đúng vậy, không ai ngờ ngươi lại trốn trong Kinh Đô phủ."
"Tôn tiểu thư sẵn lòng giúp ta." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Bằng với mở một nửa cửa thành cho ta rồi."
"Ta không cho là một vị tiểu thư có thể ảnh hưởng lớn đến vậy đối với phụ thân của mình."
"Đó là vấn đề ta cần cân nhắc. Việc của ngươi là điều phối từ bên trong." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Ngôn Băng Vân, "Những người vào kinh, ngươi cần phụ trách bố trí cân bằng ở phía ngoài các phủ đệ, một khi hành động, cần ra tay như sét đánh, không cho bọn chúng bất cứ cơ hội đáp trả nào."
Ngôn Băng Vân dừng một lúc rồi nói: "Nhưng hiện tại đang có một vấn đề, cách đây một tháng tất cả quyền hạn của ta trong viện đã bị Trần Viện trưởng tước đoạt."
Phạm Nhàn híp mắt, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Trần Bình Bình phát điên à?"
Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi nói: "Chúng ta sẽ bàn về vấn đề này sau. Ta chỉ quan tâm tới một điều."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói từng chữ một: "Bệ hạ... rốt cuộc đã đã mất chưa?"
o O o
Sau khoảng im lặng chết lặng, Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Cả Đại Đông sơn, chỉ mình ta thoát ra. Tuy không chứng kiến, nhưng có lẽ tình thế bất lợi, nếu không phe công chúa cũng không có tự tin như vậy."
"Rốt cuộc trên Đại Đông Sơn đã xảy ra chuyện gì?"
Phạm Nhàn không có nhiều thời gian tường thuật chi tiết, chỉ nói ngắn gọn: "Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm, Diệp Lưu Vân, chắc đều đã đến."
Ngôn Băng Vân vừa nghe tin này, sắc mặt chuyển sang xanh mét, biết bệ hạ không cách nào quay lại kinh đô. Hắn từ từ siết chặt nắm đấm, hỏi tiếp: "Năm trăm Hắc Kỵ của ngươi đang ở đâu?"