๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đang ẩn náu ở ngoại ô kinh đô, ta có cách liên lạc nhưng rất khó đưa vào kinh mà không lộ diện."
"Giờ ngươi có che chở của Kinh Đô phủ, chắc chắn có cách đưa những người này vào." Ngôn Băng Vân chỉ nói một câu đã chỉ ra ý định của Phạm Nhàn.
"Đúng vậy, năm trăm Hắc Kỵ ngoài kinh đô không thể là đối thủ của hơn vạn quân phòng vệ kinh đô, nhưng nếu thả vào kinh đô gây ra một cuộc đại tàn sát, cộng với trợ giúp từ cấm quân của Đại hoàng tử, ta tin sẽ tạo ra hiệu ứng rất khủng khiếp."
"Trong Giám Sát viện ở kinh đô còn có một ngàn bốn trăm người." Phạm Nhàn nói: "Đó là lực lượng chúng ta có thể kiểm soát, nhất định phải hành động trước khi Trưởng công chúa kiểm soát mười ba Thành Môn ti."
"Có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi. " Sau khi im lặng giây lát, Ngôn Băng Vân đột ngột nói với giọng khàn khàn: "Nếu suy đoán của ta không sai... Về việc ám sát, chắc chắn Trần Viện trưởng đã hay biết trước, thậm chí ngấm ngầm hỗ trợ Trưởng công chúa."
Con ngươi của Phạm Nhàn co lại, một lúc lâu sau không nói ra lời. Mọi diễn biến kỳ lạ của Giám sát viện đều rõ ràng trước mắt, nhưng y vẫn không thể tin Trần Bình Bình lại đóng vai trò đó trong việc này.
"Chắc chắn không thể như vậy được." Y cúi đầu nói: "Quân đội của Tần gia đã bao vây Trần Viên."
"Đó là sự thật." Ánh mắt Ngôn Băng Vân lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào y: "Ta không quan tâm ngươi với Viện trưởng có quan hệ thế nào, nhưng nếu muốn thực thi di chiếu của bệ hạ, ngươi buộc phải chú ý đến điều này. Ta không muốn trước khi hành động, ngươi đã bị hại chết."
Phạm Nhàn nói: "Yên tâm đi, ta luôn tin vào bản chất tốt đẹp của con người, Viện trưởng sẽ không hại ta."
Y lấy chiếc lệnh bài Đề ti từ trong ngực ra, trịnh trọng trao cho Ngôn Băng Vân: "Ta không biết tấm lệnh bài này còn điều khiển được bao nhiêu người trong viện, nhưng quyền hạn của ngươi đã bị thu hồi, muốn tổ chức việc này, cứ dùng nó thử xem sao."
Ngôn Băng Vân im lặng nhận lấy lệnh bài, vô thức liếc nhìn bóng dáng tiểu thư trong phòng. Hắn lắc đầu nói: "Chắc chắn sẽ hữu dụng, giờ đây ta cũng bắt đầu tin vào vận may."
Phạm Nhàn cười nói: "Trước kia từng ta từng nghe một câu, đàn ông chinh phục thế giới, đàn bà chinh phục thế giới bằng cách chinh phục đàn ông."
Ngôn Băng Vân đứng dậy chuẩn bị ra về, quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, lắc đầu không tán thành: "Ta đã sớm nhận ra, cuộc đời của ngươi dường như là chinh phục thế giới bằng cách chinh phục nữ nhân."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trước khi ra cửa, Ngôn Băng Vân bị Phạm Nhàn gọi lại. Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn hỏi nhỏ: "Có tin tức gì về Hồng Thường Thanh và Khải Niên tiểu tổ không?"
Sau khi trốn khỏi Đại Đông sơn, Phạm Nhàn đã đến Đạm Châu. Những người thân tín trên con thuyền buồm màu trắng đều bị tách khỏi nhau trong cuộc truy sát đó. Mặc dù cuối cùng Yến Tiểu Ất đã chết dưới tay Phạm Nhàn, nhưng y vẫn rất lo lắng cho số phận của Thanh Oa và các thuộc hạ khác. Khi phe phản loạn phong tỏa Đại Đông sơn, bên phe Châu quân cũng đưa báo cáo theo mong muốn của Trưởng công chúa, đương nhiên cũng có cách chặn đường từ Đông Sơn về kinh.
Ngôn Băng Vân mím môi lại, sau một lúc mới nói: "Không có tin tức gì." Hắn liếc nhìn Phạm Nhàn, ám chỉ bản thân đã thoát ly công việc của viện một tháng nên không nắm rõ thông tin.
Phạm Nhàn lắc đầu: "Không cần an ủi ta, không có tin là tin xấu rồi."
"Được rồi, ta thừa nhận mình vẫn có nguồn tin từ Viện." Ngôn Băng Vân nhìn y nói: "Có điều rất kỳ lạ, hệ thống tình báo ở khu vực Đông Sơn, không chỉ trong viện mà là tất cả các hệ thống tình báo dường như đều bị tê liệt, tin tức gần nhất là cách đây ba ngày."
Nghe điều này, trong lòng Phạm Nhàn quặn lại, tay y dần toát mồ hôi, miệng lưỡi khô khốc nhưng vẫn gắng gượng ngụy trang bình tĩnh, miễn cưỡng nói: "Chuyện nơi khác tạm gác lại, trước tiên phải giải quyết ổn thỏa sự việc ở kinh đô cái đã."
Ngôn Băng Vân gạt tro bụi trên áo, cúi đầu nói: "Ngươi đưa lệnh bài cho ta, cũng tức là đã giao cho ta quyền chỉ huy hơn ngàn người, liệu có nên đưa ta một phương hướng không?"
Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Làm theo kế hoạch đã định."
Ngôn Băng Vân nhìn y, cau mày nói: "Sẽ có rất nhiều người chết."
"Ta không muốn chết." Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn lại hắn: "Ta yêu cầu ngươi nhất định phải kiểm soát mười ba Thành Môn ti, đó là then chốt của vấn đề này."
Ngôn Băng Vân không thể hiện quyết tâm hay trung thành, chỉ đơn giản lắc đầu: "Chỉ với Giám Sát viện, ta hoàn toàn không thể kiểm soát được mười ba Thành Môn ti."
"Thái hậu nắm quyền Thành Môn ti, sẽ không cho phép quân đội Tần gia, Diệp gia vào kinh." Phạm Nhàn nói: "Bà ta không muốn kinh đô rơi vào ngọn lửa chiến tranh. Việc chúng ta cần làm là giúp trong cung kiểm soát."