๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mười ba Thành Môn ti thực ra chỉ là một nha môn quản lý chín cổng thành trong ngoài kinh đô. Nếu phe Trưởng công chúa tiếp tục xâm nhập vào đó, chỉ e lúc này đã cướp được quyền kiểm soát từ tay Thái hậu.
Ngôn Băng Vân vẫn lắc đầu: "Cược tính mạng vào một mục tiêu là kế hoạch ngu xuẩn."
Phạm Nhàn khẽ mỉm cười đáp: "Không còn cách nào khác. Tình hình hiện tại không thể trông chờ hoàn toàn vào cấm quân mà ta không dám trông chờ hoàn toàn, cũng không thể liều mạng với Tần gia, Diệp gia trong kinh đô... Mọi người đồn Diệp Trọng đã về Định Châu nhưng ai dám chắc đây?"
"Nếu không giữ được mười ba Thành Môn ti thì sao?" Ngôn Băng Vân mỉa mai nói: "Về việc bồi dưỡng thân tín trong triều, chúng ta không phải đối thủ của thế hệ trước. Chắc chắn Trưởng công chúa đã có người trong Thành Môn ti."
Phạm Nhàn cười tự giễu, đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Ngôn Băng Vân: "Cho dù không ngăn được đại quân Tần gia vào kinh, nhưng ít ra ngươi cũng có thể thăm dò trước thời điểm, quy mô, cách thức Tần gia hành động."
Trên vai Ngôn Băng Vân lạnh buốt, hắn nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi từng nói thế hệ trước rất thích cái trò phản bội và tử vong... Ta biết dưới trướng lão thọt có người... chính là chuẩn bị để đối phó với lão Tần."
Ngôn Băng Vân chỉ biết cười khổ.
"Nếu ta không đoán nhầm, phụ thân ngươi chính là quân cờ mà Viện trưởng đã giấu ở bên Tần lão gia tử hàng chục năm." Phạm Nhàn nở nụ cười: "Như vậy, mọi hành động của quân đội Tần gia đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Nếu tận dụng thời cơ hoàn hảo, chắc chắn sẽ thành công."
Ngôn Băng Vân thở dài, thi lễ rồi lặng lẽ rời khỏi Tôn phủ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi Ngôn Băng Vân khỏi, Phạm Nhàn bắt đầu ngồi trong phòng của Tôn Tần Nhi, đếm đầu ngón tay. Không phải đếm bạc mình kiếm được sau khi chuyển sinh, mà là đang tính thời gian, lực lượng có thể kiểm soát, xem có thể gây ra những biến động gì ở kinh đô. Càng tính y càng phải thừa nhận, nếu đại quân của hai họ Tần, Diệp vào kinh, bản thân chỉ có thể đi đánh du kích.
Vì vậy, trước khi đại quân vào kinh, y phải tấn công mãnh liệt vào các thế lực trong cung điện. Uyển Nhi, Ninh Tài nhân, Nghi Quý tần, và cả lão tam mà y không rõ tâm trạng, đều là những người y nhất định phải giải cứu.
Chỉ cần cứu được những người này, y không còn sợ gì nữa - cầm súng ngắm đánh du kích du kích, Phạm Nhàn không thể tưởng tượng ra ai có thể làm gì được mình.
Nhưng cảm giác vẫn còn hơi bứt rứt, ít ra y không thể đối đầu trực diện với phe Trưởng công chúa, buộc phải chọn chiến thuật đánh úp rồi rút lui. Vừa nghĩ vậy, y không khỏi lắc đầu, tự hỏi nếu biết hôm nay Khánh Quốc lưu lạc tới nông nỗi cảnh này, liệu Hoàng đế có hối hận vì năm xưa đã cấm y tiếp xúc với quân đội hay không?
Thiên hạ có tinh binh bảy khu vực, nhưng không khu vực nào chịu để cho y sử dụng. Phạm Nhàn chỉ biết cười cay đắng.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn đầy tự tin. Y đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn dần tắt, gương mặt y vẫn bình thản. Trong lòng y dần lạc quan hơn về việc này, niềm tin vào một số bậc lão thành lại càng vững chắc.
"Phạm Nhàn đại nhân." Thấy Ngôn Băng Vân đi rồi, tiểu thư Tôn gia vẫn ngồi yên trong phòng bước ra. Không còn kích động hoảng sợ như trước nữa, cô đã trở lại vẻ tự trọng, thu liễm của một tiểu thư nhà danh giá. Chỉ khi ánh mắt hướng về Phạm Nhàn, cảm xúc phức tạp trong lòng cô mới để lộ ra.
"Gọi ta là An Chi đi." Phạm Nhàn đáp lại cực kỳ ôn hòa.
Trong lòng Tôn Tần Nhi vạn phần cảm khái, cô cũng đoán ra Phạm Nhàn và Tiểu Ngôn vừa bàn bạc điều gì, không khỏi lo sợ. Nhưng nghĩ đến việc có thể giúp đỡ Phạm Nhàn, lòng cô lại thoáng kích động. Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ta chỉ là một cô nương, không biết chuyện gì đang xảy ra trong triều... nhưng ta..."
Cô ngẩng lên, dũng cảm nhìn thẳng Phạm Nhàn: "Nhưng ta tin tưởng ngài. Vậy nếu ngài cần, xin cứ nói thẳng."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi mỉm cười nói: "Trong triều đình hiện giờ, gian tặc lộng quyền, vua không ra vua, thần không ra thần, con không ra con, nước không ra nước. Bản quan bỏ qua bản thân, cũng muốn thử kéo những kẻ phản nghịch, tàn ác trên ghế rồng trong cung xuống ngựa. Nếu cô nương giúp đỡ, không cần làm gì nhiều, chỉ cần cho phép tại hạ ở lại đây vài ngày."
Tôn Tần Nhi hơi ngạc nhiên, không ngờ Phạm Nhàn chỉ yêu cầu ít ỏi đến thế, trong lòng hơi thất vọng. Cô nhẹ nhàng mím môi, dốc hết dũng khí nói: "Đại nhân, chắc chắn gia phụ sẽ giúp đỡ ngài."
Phạm Nhàn mỉm cười, không giải thích thêm. Thực ra có sự che chở của Tôn phủ đã giúp y rất nhiều, ít nhất từ giờ trở đi y có thể dễ dàng liên lạc với các thuộc hạ ở kinh đô thông qua Ngôn Băng Vân, toàn bộ kế hoạch bắt đầu từ khuê phòng của vị tiểu thư này.