๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái tử và Hoàng hậu ở trong Đông Cung, ngay dưới mí mắt của Hồng Trúc, làm sao có thể phản ứng kịp thời trước hành động tập kích nhanh như chớp của Phạm Nhàn mà kịp trốn thoát trước khi lưỡi kiếm của y ập tới?
Nắm đấm Phạm Nhàn siết chặt, giọng điệu u ám gằn ra từ kẽ răng: "Chính ngươi đã báo tin ra ngoài?"
Hồng Trúc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Phạm Nhàn, chỉ gật đầu lia lịa.
Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, nhìn Hồng Trúc với vẻ mặt không thể tin được, nói: "Ngươi có biết mình đang làm gì không? Chúng ta đang tạo phản, chứ không phải đùa nghịch!"
Vì sợ người trong Đông Cung nghe thấy, Phạm Nhàn không hề cao giọng, nhưng tâm trạng của y lại càng lúc càng nóng giận.
"Sao ngươi lại làm như vậy được? Lòng dạ mềm yếu à?" Phạm Nhàn cau mày, giọng điệu lạnh lùng, nói với tốc độ nhanh như gió: "Lòng dạ mềm yếu của ngươi sẽ hại cả Khánh Quốc!"
Y nhổ nước bọt xuống đất, cay đắng nói: "Ta phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới vào được cung điện, kết quả ngươi lại làm trò này! Nếu ngươi không muốn sống nữa thì thôi, nhưng mạng sống của những người trong cung sẽ ra sao? Ngươi ép ta phải bỏ chạy ngay khi trời chưa sáng!"
Phạm Nhàn hiếm khi nổi cơn thịnh nộ như thế, bởi dù suy nghĩ cách nào, hắn cũng không thể hiểu nổi. Một kế hoạch tính toán kỹ lưỡng đến thế, y đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức chuẩn bị trong cung điện, nhưng vì lý do nào đó mà y không thể lường trước, lại xảy ra sơ sót lớn như thế!
Vì sao? Vì sao? Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào gương mặt Hồng Trúc, ánh mắt lóe lên tia lửa âm u.
“Thái tử đối xử với nô tài rất tốt.” Hồng Trúc quỳ gối trước mặt Phạm Nhàn, đột nhiên òa khóc, nước mắt chảy dọc khóe mắt hắn, xuôi xuống gương mặt trẻ trung của hắn, thấm vào y phục: “Hoàng hậu nương nương rất đáng thương. Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhịn được.”
Hồng Trúc khóc lên thành tiến, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Đại nhân giết ta đi, ta cũng không muốn sống nữa. Tú Nhi vốn bị ta hại chết, ta không biết muốn sẽ phải hại bao nhiêu người... đều là tội lỗi của ta... tội lỗi của ta.”
...
...
Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, tuy lúc trước đã mắng chửi nhưng y hoàn toàn không ngờ nguyên nhân Hồng Trúc thả Thái tử và Hoàng hậu, hóa ra thật sự là... lòng dạ mềm yếu!
“Bên Quảng Tín cung là sao?”
"Ta không biết."
Khóe mắt Phạm Nhàn giật giật, trong lòng giá lạnh, nhìn thái giám đang quỳ trước mặt, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đứng dậy đi.’
Hồng Trúc quỳ dưới đất, không dám đứng đậy.
“Đứng dậy!” Phạm Nhàn hạ giọng gầm lên. Hồng Trúc sợ hãi đứng dậy nhưng đột nhiên dưới khố đau đớn, không khỏi gào khóc lên thành tiếng. Phạm Nhàn chậm rãi thu cánh tay lại, gương mặt mang tâm trạng phức tạp tới cực điểm, nhìn Hồng Trúc không nói một lời, lát sau lại lắc đầu, thở d
Hồng Trúc mặt tái nhợt, nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt hoảng sợ tột độ, nhưng chợt nghĩ đến việc mình đã bí mật báo trước cho Hoàng hậu và Thái tử trốn thoát, có lẽ mạng này đã hết, việc đã đến nước này thì còn gì phải sợ nữa.
Vậy là hắn đứng thẳng người, nhìn Phạm Nhàn mà không nói lời nào, chỉ có đôi mắt đầy ắp nỗi hối hận mà không thể xua tan.
Ngoài dự đoán, Phạm Nhàn không nói gì, cũng chẳng nổi giận rút kiếm ra chém bay đầu hắn. Phạm Nhàn chỉ thở dài nhẹ, vẫy tay ra hiệu, rồi một mình bước ra khỏi Đông Cung, bóng lưng thật cô độc và bơ vơ.
Hồng Trúc đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phạm Nhàn, không hiểu sao lại rơi nước mắt.
Khi Phạm Nhàn bước qua cổng chính của Đông Cung, tiếng khóc của Hồng Trúc dần vụt tắt. Cơn thịnh nộ trong Phạm Nhàn giảm bớt đáng kể, nhưng trong lòng y lại trống rỗng.
Y vẫy tay gọi thủ hạ lại, ra lệnh cho họ áp giải tất cả cung nữ và thái giám của Đông Cung cùng Quảng Tín cung về khu vực hành lang vắng vẻ để giam giữ, rồi một mình lặng lẽ bước vào bóng tối của hoàng cung.
Do nhất thời nhẹ dạ, Hồng Trúc đã khiến kế hoạch của Phạm Nhàn chịu tổn thất không thể bù đắp. Trong nháy mắt, Phạm Nhàn thực sự nổi giận tới mức muốn giết chết hắn, nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng biến mất, bởi y nghe thấy cái tên Tú Nhi.
Khi còn ở Hàng Châu, Phạm Nhàn đã từng suy nghĩ cái chết của cung nữ ấy sẽ tác động thế nào lên tâm trạng của Hồng Trúc, bởi từ đầu y đã nhận ra Hồng Trúc không phải thái giám tầm thường. Hắn là thái giám có tình có nghĩa, nếu không Phạm Nhàn đâu dám giao phó những việc trọng đại cho hắn.
Chỉ có điều Phạm Nhàn không ngờ Hồng Trúc lại đa cảm đến thế, ngay trong biến cố trọng đại như cuộc phản loạn tại hoàng cung mà vẫn còn lòng dạ mềm yếu.
Từ điều này có thể thấy, Thái tử thật sự là người rộng lượng và đầy tình cảm. Và Hồng Trúc, kẻ mang trong mình một bí mật, trong những tháng ngày Thái tử bị trục xuất tới Nam Chiếu, đã cùng với Hoàng hậu đáng thương sống nương tựa lẫn nhau trong Đông Cung, có lẽ đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt.