๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu như y biết nhân vật đứng đầu đời của Tần gia lúc này đang vất vả tiến quân dưới mưa tên và khói độc, chỉ e sẽ phải bật cười. Phạm Nhàn vẫn luôn ghi nhớ vụ phục kích diệt của Tần gia trong sơn cốc khi trước - chỉ không biết những thuộc hạ người trung thành của Giám Sát viện và đại đội kỵ binh cấm quân không khác gì tự sát kia, sau giây lát nữa, rốt cuộc còn sót lại bao nhiêu.
Nhưng đúng như Đại hoàng tử đã nói, chỉ một cửa thành hoàn toàn không đủ sức thay đổi đại thế.
.o O o .
Dưới chân hoàng cung, một kỵ sĩ xuất hiện ở ngã tư phố ven quảng trường. Lúc này cấm quân đã sớm lui về trong cung, ngoài quảng trường trước cửa cung vắng bóng người. Vì thế, sự xuất hiện của kỵ sĩ này thật đột ngột. Trong khoảng thiên địa trống trải, dường như bỗng nhiên xuất hiện một điểm lạc lõng.
Tiếng vó ngựa vang lên, kỵ sĩ kia không dừng chân, trực tiếp từ rìa quảng trường phi thẳng vào giữa quảng trường, đến trước hoàng thành.
Sau lưng kỵ sĩ ấy, lập tức xuất hiện kỵ sĩ thứ hai, thứ ba, thứ mười, thứ một trăm, thứ một nghìn... Đại quân hai họ Tần, Diệp sau khi quét sạch tàn dư chống đối dọc đường, cuối cùng kéo đến trước hoàng thành với thế như đám mây đen bao phủ thành trì.
Quân phản loạn lít nha lít nhít, lạnh lùng bao vây khắp hoàng cung. Khí thế im lặng đầy sát khí, thế trận trầm ổn tới từng cực điểm, khiến binh lính trên hoàng thành bất giác run sợ.
Phạm Nhàn và Đại hoàng tử không còn nói chuyện phiếm để che giấu nỗi căng thẳng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ít lâu sau, một lá cờ hắt hiu trong gió sớm xuất hiện, lá cờ từ góc phố dài của quảng trường tiến lên, lộ rõ chữ "Tần" lớn ở giữa.
Một kỵ binh từ phía khác dưới hoàng thành thần tốc phi ngựa đến, trên tay cầm một lá cờ lớn viết chữ "Diệp".
Cuối cùng xuất hiện một lá cờ vàng rực rỡ, không chữ nhưng thêu kim tuyến hình một con rồng trong mây, móng vuốt nắm tường vân, bay vút lên không.
.o O o .
"Thậm chí cả Long Kỳ cũng được treo lên công khai rồi." Phạm Nhàn im lặng trong giây lát, cuối cùng mở miệng nói. Quân thế của hai họ Tần Diệp quá mạnh, cho dù y là cao thủ cửu phẩm, tâm tính kiên cường, nhưng đối mặt với đội quân đông đúc như thế vẫn không thể không cảm thấy da đầu hơi tê dại.
"Ngươi sợ rồi à?" Đại hoàng tử nhìn y, nét mặt vẫn không thay đổi.
"Thứ gì nhiều quá, cũng khiến người ta sợ hãi. Kiến cũng thế, chuột cũng thế, gián cũng vậy, huống hồ là con người?" Phạm Nhàn gọi một thuộc hạ lại, nói vài câu.
Ba lá cờ lớn di chuyển chậm rãi, dưới ánh mắt nóng rực của phản quân bao vây quanh quảng trường, trong ánh mắt cảnh giác của cấm quân trong hoàng thành. Bọn chúng tiến về phía trước hoàng cung, đến sau lưng hiệp sĩ đầu tiên cưỡi ngựa vào quảng trường, lá cờ tung bay trong gió.
"Suốt thời gian vây hãm, ngươi vẫn kiên quyết không tìm cách thoát thân, ta cứ tưởng ngươi còn giữ lại chiêu bài cuối cùng chứ." Đại hoàng tử nhìn những kỵ binh trước hoàng cung, những lá cờ kia, nói chậm rãi.
"Chiêu bài cuối cùng của ta đã mất từ lâu rồi." Phạm Nhàn đáp, vẻ mặt vẫn bình thản: "Nhưng ta vẫn nghĩ, những lão già kia không thể để mặc ta chết mà không cứu giúp. Ta tưởng phản quân đã vào thành rồi, chắc họ sẽ xuất hiện như những siêu anh hùng cứu thế đấy, nhưng có vẻ như...ta đoán sai rồi."
"Siêu anh hùng là cái gì thế?" Đại hoàng tử nhếch mép cười, nói tiếp: "Ta cũng thấy buồn bực, chẳng lẽ Trần viện trưởng bị đầu độc thật sao?"
Phạm Nhàn ngắm nhìn đội quân đông đúc trước hoàng cung, bỗng hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên viên gạch xanh của hoàng thành, nói: "Cho dù chỉ còn hai chúng ta thôi, thì cũng có sao?"
Đại hoàng tử chăm chú nhìn y, đáp: "Ta không muốn chết chung với ngươi."
Mưa gió sắp đến sầu khắp lầu, hai người trên tháp canh của hoàng thành tuy âu sầu nhưng vẫn nói cười vui vẻ. Các tướng sĩ cấm quân bên dưới lén nhìn cảnh này, nghe tiếng cười sang sảng của tiểu công gia và đại soái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy đám phản loạn trước cung điện cũng chẳng đáng sợ cho lắm.
.o O o .
Đại hoàng tử nhìn ba lá cờ lẻ loi cùng kỵ sĩ đứng đầu phía trước cung điện, mỉm cười nói: "Bọn chúng đang dùng khí thế uy hiếp chúng ta, ngụ ý làm cho cấm quân phải khiếp sợ... thuộc hạ của ta, sao lại nhát gan như vậy được."
"Chúng ta đem toàn bộ bài trên tay ném vào Chính Dương môn, mục đích là gì?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn bốn kỵ binh đang đứng trước cung điện.
"Vì muốn bẻ gãy khí thế đối phương, cổ vũ tinh thần quân đội của mình."
"Vậy sao ta có thể để cho bốn kỵ binh này tự do khoe mẽ trước cung điện?"
"Tuân theo truyền thống trong quân đội, kỵ binh đầu tiên đến nơi sẽ được vinh quang tột bậc."
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào kỵ sĩ nhỏ xíu như một chấm đen kia, sau một lúc im lặng, đột nhiên mở miệng nói: "Vậy thì hãy để hắn được vinh quang đi."