๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử nhíu mày, thân là đại soái của Tây Chinh quân, hắn có lòng tôn trọng tự nhiên đối với truyền thống quân đội của Khánh Quốc, mặc dù cực kỳ căm ghét đám kỵ binh kia lẳng lặng khoe mẽ trước cung điện, nhưng cũng chẳng nghĩ tới chuyện làm gì, hơn nữa vị trí đứng của chúng rất khó bắn trúng.
Phạm Nhàn nói một cách dứt khoát: "Ta không phải quân nhân, cũng chẳng hiểu vinh quang, ta chỉ biết đây là lúc ngươi chết ta sống. Giờ mà đứng trước mặt ta, thì đó là..."
Một câu nói chưa dứt, tay y đã vung xuống, nỏ thủ thành đã im ắng bao năm trong tháp canh hoàng thành bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết, như muốn đánh thức những oan hồn từng chết trong cung.
Cạch... Tiếng cơ khí vang lên, một mũi tên to bằng cánh tay lao ra như chớp, bay theo đường đạn đã định sẵn.
Trước cung hoàng, mấy kỵ binh đơn độc, vài lá cờ hiên ngang, lạnh lùng và khinh miệt nhìn chằm chằm lên lũ binh sĩ cấm quân trên hoàng thành, truyền tải sức ép và lực lượng mạnh mẽ.
Tất cả đều bị tiếng nỏ thủ thành phá vỡ.
Kỵ binh đầu tiên tiến vào phạm vi hoàng cung còn chưa kịp ngẩng đầu lên, mũi tên khổng lồ đã xuyên thấu thân thể hắn, đâm xuyên thân chiến mã, kèm theo đó là đóa hoa máu bắn tung tóe, một người một ngựa bị xiên ghim lên phiến đá trên quảng trường!
Lúc này Phạm Nhàn cũng nói xong câu kia: "Đồ ngu!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mũi tên của nỏ thủ thành như một thanh trường thương, xuyên thủng xác người và ngựa, cắm sâu vào khe hở của phiến đá xanh trên quảng trường. Mũi tên sắt khổng lồ dày như cánh tay trẻ con không ngừng run chuyển, phát ra tiếng ong ong, máu từ thi thể kỵ binh vung vãi dưới mũi tên.
Rất nhiều người không kịp phản ứng, bao gồm quân phản loạn và cấm quân trên hoàng thành, mấy vạn người há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, không tin vào mắt mình. Một mũi tên lớn kinh khủng như vậy bắn xuyên qua thân thể kỵ binh, như một thanh sắt trừng phạt từ trên trời giáng xuống.
Một không khí chết chóc, một nỗi sợ hãi giá lạnh lan tràn trên quảng trường.
Sau lưng tên kỵ binh đã ngã xuống oanh liệt, ba giáo quan cầm cờ cũng đần ra tại chỗ, há hốc mồm nhìn đồng đội biến thành bọt máu, nhìn dịch nội tạng bắn ra đất, không biết phản ứng thế nào.
Ngựa và người khác nhau, dù là chiến mã tinh nhuệ nhất cũng cảm nhận được sự kinh hoàng từ mũi tên kia. Bản năng sinh tồn khiến ba con tuấn mã hí dài, sau đó hoảng hốt tháo chạy tán loạn.
Một lát sau, hai lá quân kỳ phất phơ trong gió sớm... Tuy nhiên, chúng phải lê lết một cách thảm hại mới quay lại đội ngũ quân phản loạn, trong khi lá long kỳ màu vàng rực rỡ kia lại thê thảm rơi xuống quảng trường, cuộn tròn thành một cục, trông rất đáng thương.
Bởi vì binh sĩ cầm cờ hoảng sợ trước tiếng nỏ thủ thành, con chiến mã dưới thân hắn cũng hoảng loạn điên cuồng tháo chạy khiến hắn không cầm chặt được, làm rớt lá long kỳ xuống đất!
Trên dưới hoàng thành, hàng vạn binh sĩ Khánh đang lặng ngắt như tờ, chỉ có điều là ánh mắt đã dời từ vũng máu trên quảng trường sang lá cờ kia, lá cờ tượng trưng cho phẩm giá hoàng gia Khánh Quốc, biểu tượng cho ý chí bất khuất của quân đội Khánh Quốc - lá cờ dường như phải mãi mãi tung bay trước đại quân, không bao giờ được ngã xuống, thế mà nay lại thảm hại rơi bệt xuống đất!
Cảm xúc trong hàng vạn ánh mắt rất phức tạp, rất phẫn nộ, rất bất an.
Trên hoàng thành, Phạm Nhàn híp mắt nhìn cảnh tượng này, mỉm cười nói với Đại hoàng tử: "Hiệu quả không tồi chứ?"
Đại hoàng tử không đáp lời, trong lòng nghĩ Thái tử hôm nay đã khởi binh, nhưng giờ phút này lại để mất cả long kỳ, đúng là là mất mặt lắm thay.
Cấm quân trên hoàng thành đột nhiên đồng thanh hô vang một tiếng. Tiếng hô này chắc chắn sẽ làm tan nát mặt mũi hàng vạn quân phản loạn dưới chân thành.
o O o
Ngay lúc đó, tên kỵ binh đánh rớt cờ đã trở về doanh trại quân phản loạn. Hắn ngồi trên lưng ngựa cúi đầu run rẩy, biết mình sắp phải đối mặt với hình phạt quân luật nghiêm khắc. Làm người cầm cờ là chức vụ vinh dự biết chừng nào, thế mà hắn lại làm rớt long kỳ xuống đất.
Hàng trăm kỵ binh trong doanh trại quân phản loạn dần tách ra, Thái tử Lý Thừa Càn mặc một bộ giáp sáng chói, dưới sự hộ tống của mấy vị đại tướng, từ từ đi ra. Hắn chỉ nhìn thoáng qua tên kỵ binh kia, không nói gì thêm.
Ánh mắt của Thái tử rất ôn hòa, nhưng tên kỵ binh kia lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn nghiến răng quay đầu ngựa, chuẩn bị lao ra quảng trường cướp lại lá long kỳ đang nằm cuộn tròn dưới đất, cho dù phải chết cũng cam tâm.
Đúng lúc ấy, ngoài dự liệu của mọi người, một đại tướng bên cạnh Thái tử xua ngựa tiến lên, đến bên cạnh tên kỵ binh kia, nói: "Hai quân giao chiến, đánh rơi cờ, chém!"