๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đả kích mà Phạm Nhàn đã gây ra cho Nhị hoàng tử không chỉ về mặt thực lực mà còn khiến tinh thần hắn chịu tổn thương nặng nề. Nhị hoàng tử thở dài nói: "Cái tên Phạm Nhàn này luôn xuất hiện vào lúc người ta không lường trước được, rồi lật bài của mình. Xưa nay ta không đánh giá thấp hắn..."
Diệp Trọng đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn: "Tuy nhiên, chúng ta không thể bảo tồn lực lượng nữa... Đại hoàng tử dẫn theo hàng ngàn cấm quân tử thủ hoàng cung, lại có Giám Sát viện hỗ trợ bí mật, sức mạnh của bọn họ vượt xa so với những gì ta dự tính ban đầu. Phía Thái Bình phường, nếu không liều mạng tấn công, chỉ sợ kéo dài sẽ xảy ra biến cố."
Nhị hoàng tử chậm rãi cúi đầu, trong lòng suy nghĩ vấn đề gì đó. Lần này hai gia tộc Tần và Diệp hợp lại thành quân phản loạn bao vây cung điện, danh nghĩa là ủng hộ Thái tử kế vị, nhưng ai cũng biết, ít nhất bây giờ, quân đội Định Châu của Diệp gia là phe cánh của Nhị hoàng tử... Vì thế, từ sáng sớm, Diệp gia chưa dốc hết sức tấn công, đặc biệt thận trọng ở hướng Thái Bình phường vì lo sợ lực lượng bị tổn thất quá nhiều.
Chính vì vậy, các cuộc tấn công của phe phản loạn có vẻ không liên tục, mà tất cả điều này đều nhận được sự đồng ý ngầm của Nhị hoàng tử.
Diệp Trọng liếc nhìn con rể, điềm tĩnh nói: "Ta tin Phạm Nhàn đã nhận ra điểm này, hắn sẽ sớm lợi dụng nó để gieo rắc mâu thuẫn giữa ngươi và Thái tử... Trong tình thế nguy cấp này, đề nghị điện hạ tạm gác mối hận cũ, trước tiên giúp Thái tử vào cung."
Nhị hoàng tử thở dài, gương mặt nở nụ cười ôn hòa, gật đầu: "Lời của Phạm Nhàn của nhạc phụ đại nhân rất đúng, không thể để Phạm Nhàn tận dụng bất cứ cơ hội nào. Bây giờ nếu ta và Thái tử còn nghi ngờ lẫn nhau, chỉ khiến ba vị huynh đệ trong cung thêm phấn khởi."
Hắn quay đầu nhìn Diệp Trọng, nghiêm nghị nói: "Để Thái tử và Tần lão gia tử yên tâm tấn công... Ta sẽ đến trong quân doanh, hỏi Thái tử có chỉ thị gì."
Diệp Trọng hơi nhíu mày, biết Nhị điện hạ định dùng bản thân làm con tin, lấy sự an nguy của mình đảm bảo tinh thần đoàn kết và ý chí của hàng vạn quân phản loạn, không để Phạm Nhàn tận dụng cơ hội.
"Quá liều lĩnh." Vị chủ tướng Định Châu quân chậm rãi nhắm mắt, nói: "Thân là phó tướng, theo lý ta nên đến trung quân thụ lệnh, chỉ cần mang theo vài thủ hạ là đủ, Định Châu quân sẽ để điện hạ quyết định. Các vấn đề tấn công thành đều do trong quân doanh ra lệnh, không đến nỗi khó truyền đạt."
Nhị hoàng tử hơi ngạc nhiên, sau một lúc, cảm động nói: "Nhạc phụhãy cẩn thận."
o O o
Không nằm ngoài dự liệu của Nhị hoàng tử và Diệp Trọng, thấy Định Châu quân vẫn giữ vững thế trận, dù sao Phạm Nhàn cũng không bỏ lỡ cơ hội gây rối này. y đứng trên thành nhìn về phía trung quân của quân phản loạn, một lần nữa hô với Thái tử:
Lúc này thế tấn công dưới thành đang rất mãnh liệt, tiếng trống như sấm, tiếng hô chém giết vang lên khắp bốn phía, có phản quân leo lên thang mây, bắt đầu liều mình xuyên qua mũi tên và đá tảng, leo lên trên tường. Nhưng trong thời khắc căng thẳng như vậy, từng câu từng chữ của Phạm Nhàn vẫn vang vọng vào tai binh sĩ và tướng lĩnh Tần gia.
Y chỉ hô to với bên dưới hoàng thành: "Tần lão tặc, ngươi đã mất bao nhiêu binh sĩ như vậy, không đau lòng sao?"
Không hề đề cập đến Diệp gia, đến Định Châu quân, nhưng lúc này thi thể ngổn ngang khắp quảng trường, những xác chết quân phản loạn bị thiêu cháy thành tro tàn vẫn còn phát ra mùi hôi thối khó chịu, bất kỳ ai không phải là kẻ mù cũng có thể nhận ra rằng, trong những đợt tấn công vừa qua, phần lớn những người tử trận đều là binh lính của Tần gia và lực lượng quân phòng vệ kinh đô, còn Định Châu quân thì hầu như chưa chịu tổn thất đáng kể nào.
Vừa nghe những lời đó, các thủ lĩnh trong doanh trại phản quân đều giật mình. Thái tử lại mỉm cười, nói với các tướng sĩ bên cạnh: "Mưu kế trẻ con như vậy mà cũng muốn gây chia rẽ, chỉ có kẻ ngốc mới tin."
Thật ra, với thủ đoạn công khai như Phạm Nhàn, ngay cả kẻ mù cũng có thể nghe ra âm mưu của hắn, chỉ có kẻ ngốc mới ngây thơ mắc bẫy, bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau. Cho dù Thái tử và Nhị hoàng tử từng đấu đá quyết liệt trong triều, nhưng sau sự kiện Đại Đông sơn, dưới sự kiểm soát chặt chẽ của Trưởng công chúa, hai vị hoàng tử họ Lý đành miễn cưỡng liên kết với nhau. Cả hai đều không phải là kẻ ngốc, tự nhiên hiểu rằng trong tình thế hiện tại, bọn họ buộc phải duy trì sự đoàn kết và hợp tác trên bề ngoài.
Tuy vậy, dù mưu kế có đơn giản và rõ ràng đến đâu, khi được thốt thành lời và vang vào tai mọi người, tất nhiên sẽ tác động đến tâm trạng của họ. Đặc biệt là các tướng sĩ Tần gia, từ lão gia tử trở xuống, dù biết rõ âm mưu của Phạm Nhàn song vẫn không thể khống chế được cơn giận - từ lúc bắt đầu vây thành đến nay, Tần gia phải chiến đấu hết mình, trong khi Định Châu quân về hầu như chỉ đứng ngoài quan sát, làm sao các tướng lĩnh Tần có thể vui vẻ cho được?