๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Kể từ khi đoạt cờ quay lại, Cung Điển luôn đứng hầu cách Thái tử hai thân ngựa cũng trở nên mặt mày lo âu, dường như cảm thấy hơi xấu hổ. Ai nấy đều thấy rõ thái độ của Định Châu quân, biết chắc chắn trong lòng Diệp Trọng và Nhị hoàng tử đang có mưu đồ riêng. Mặc dù những mưu đồ ấy không ảnh hưởng nhiều đến cục diện ngày hôm nay, nhưng chắc chắn khiến Tần gia vô cùng tức giận.
Thái tử đưa mắt nhìn Cung Điển, ôn hòa nói: "Phạm Nhàn biết mình đã lâm vào đường cùng nên mới dùng đến chiêu trò tầm thường như thế. Không nên kinh ngạc, hắn sẽ tự thua thôi. Trong cung chỉ có một nhóm nhỏ người như vậy, ta dùng đại quân kìm kẹp bọn chúng. Miễn là chúng ta không dao động, chắc chắn đại sự sẽ thành công. Mong các vị nỗ lực hết sức."
"Tuân mệnh, điện hạ." Các tướng lĩnh bên cạnh đồng loạt cúi đầu, hiểu rằng lời của Thái tử mới là con đường chính xác. Dùng chính nghĩa để thắng, dùng mưu lược để thắng. Nếu con đường chính xác hùng mạnh và bằng phẳng, thì không cần bận tâm đến đường tà đạo.
Sau khi thoáng đề cập tới, Thái tử nhanh chóng bỏ qua câu nói của Phạm Nhàn. Các tướng lại bắt đầu bận rộn. Thái tử thì thầm vài câu với Tần lão gia, rồi cùng nhau nhìn về phía thành lũy.
Đúng lúc đó, một binh sĩ cầm cờ hiệu nhanh chóng đi đến. Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của mọi người, hắn cao giọng tâu: "Phó tướng Diệp Trọng đến đây xin gặp Thái tử."
Thái tử hơi giật mình, song đôi mắt lại sáng bừng. Bên cạnh, mắt Tần lão gia đột nhiên mở to, tia lạnh lẽo loé lên rồi nhanh chóng dịu xuống. Lúc này thế cục đã rõ, Tần lão gia tử không ngăn được trong lòng nghĩ về con trai duy nhất Tần Hằng. Không biết dưới Chính Dương môn, nó đã gặp chuyện gì mà đến giờ vẫn chưa quay lại đội ngũ. Tuy Diệp Trọng đột ngột xuất hiện nhưng trong lòng Tần lão chỉ hơi xao động.
Lão đoán ra lý do Diệp Trọng đến đây, nhưng hoàn toàn không lo hắn sẽ cướp đi thành quả nào của Tần gia. Việc Tần gia ủng hộ Thái tử lên ngôi là công trạng không ai có thể xóa nhòa, chỉ cần Thái tử lên ngôi Hoàng đế, sau khi Tần lão gia tử qua đời, Tần gia vẫn có thể bảo đảm ít nhất mấy chục năm thái bình.
Thái tử hơi ngạc nhiên và vui mừng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác. Hắn biết Diệp Trọng đến đây là không muốn lời nói của Phạm Nhàn ảnh hưởng đến kế hoạch trọng đại ngày hôm nay. Thái độ tôn trọng và quan tâm đến đại cục này khiến Thái tử cảm nhận được hy vọng mới.
Hôm nay Phạm Nhàn đặt ba tấm bài vị Thái hậu, Hoàng hậu và Thục Quý phi lên thành, khiến Thái tử xung đột quyết liệt với Tần lão. Tuy cuối cùng Thái tử áp đặt được ý muốn của mình, trong lòng vẫn nảy sinh suy nghĩ khác - những suy nghĩ mà Phạm Nhàn muốn hắn có.
Mấy ngày trước, Thái tử và Thái hậu đã nhiều lần bàn việc cho Tần gia đưa quân vào kinh, lo ngại sau này quân đội quá lớn mạnh. Nhìn cục diện hôm nay, Thái tử biết chung quy mình cũng không phải phụ hoàng, ảnh hưởng của hắn lên quân đội còn quá nhỏ. Hắn cần tìm cách cân bằng.
Lúc này Diệp Trọng đột nhiên xuất hiện khiến Thái tử thấy được hy vọng. Phải, Diệp Trọng là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, là người Thái tử cần cảnh giác nhất. Nhưng Thái tử không tin liên minh sẽ mãi tồn tại trên thế gian, mọi thứ đều xoay quanh lợi ích chứ không phải tình cảm. Hắn là Thái tử chính thống sắp lên ngôi, Diệp gia ủng hộ mình có lợi hơn ủng hộ Nhị hoàng tử.
Tất nhiên, Thái tử không hy vọng Diệp gia đột ngột đổi phe, những việc này còn phải xem xét lâu dài. Nhưng hắn nhận ra khả năng đó có tồn tại.
Trong lòng Lý Thừa Càn cảm thấy chua xót. Những người dưới thành đều là loại phản quân bội đức, có việc gì chúng không làm được?
Diệp Trọng bước vào hàng ngũ, cung kính hành lễ với Thái tử rồi báo cáo tình hình chiến sự tại Thái Bình phường. Thân binh của hắn bị giữ ở ngoài doanh trại. Tuy Tần gia không nghi ngờ Diệp Trọng nhưng cũng không cho phép hắn đưa thân binh.
Tần lão híp mắt, gật nhẹ đầu về phía Diệp Trọng, coi như đã chào hỏi. Gương mặt Diệp Trọng hơi u ám nhưng vẫn bình tĩnh tới cực điểm.
o O o
Trận chiến công thành vẫn tiếp diễn, tên bay khắp nơi, tiếng la hét không dứt. Cấm quân đã bắt đầu có thương vong đáng kể, nhưng hoàng cung vẫn đứng vững; cửa cung dù bị chất đầy đá và bùn đất vẫn còn chống đỡ nổi.
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn cảnh tử vong xảy ra trước mắt, không rõ đang nghĩ gì. Lúc này, Đại hoàng tử đã sửa sang bộ giáp nhẹ, tháo thanh kiếm bên hông và nhận lại từ tay thân binh thanh đao mình thường dùng trên chiến trường. Hắn im lặng bước đi sau lưng Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn đột ngột giơ tay, nắm vai Đại hoàng tử rồi giọng trầm nói: "Hay là để ta đi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑