Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 1356: Giết Tần 5

Chương 1356: Giết Tần 5 Chương 1356: Giết Tần 5

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cung Điển phụt một tiếng phun máu ra như sương mù. Nhưng hắn nương theo tư thế phun máu gầm lên, liều chết không buông tay, dùng toàn thân đè đao xuống, ép tay trái Tần lão sát tử vào cổ, phát ra tiếng loạt xoạt kinh hoàng.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Diệp Trọng biết cơ hội chỉ có một, với tính kiên định như núi, hắn nhất định không bỏ lỡ. Hắn hít sâu, căng ngực, tay trái rung động, lập tức biến thành như một tấm thép, thoát khỏi sức khống chế mãnh liệt của Tần lão gia tử.

Bàn tay trái như tấm thép, đập mạnh vào vết thương đang rỉ máu trên ngực và bụng Tần lão.

Công phu tay không của họ Diệp, thiên hạ đệ nhất!

o O o

Lực đâm mạnh mẽ kéo theo ba cao thủ hàng đầu của quân đội Khánh Quốc, làm họ lùi bước trên mặt đất đá, đạp nát mặt đất, khói bụi bay mịt mù.

Lúc này, dây thừng ở phía sau mũi nỏ đã bị chém đứt, Phạm Nhàn mặc đồ đen từ trên cao rơi xuống. Có điều y không rơi vào vòng vây của quân phản loạn, mà nhẹ nhàng đạp lên mũ giáp của một tên lính phản quân, như một làn khói mỏng manh, lao thẳng vào doanh trại chính của quân phản.

Lúc này, Diệp Trọng đang dùng Đại Phách Quan tàn nhẫn đập vào vết thương bên hông của ông lão Tần.

Phạm Nhàn co lại thành một bóng đen, rồi nhanh chóng giãn ra, tiếng choang vang lên, tay trái y rút Đại Ngụy Thiên Tử kiếm đeo sau lưng, tay phải rút từ trong ủng ra con dao găm đen mà mình nhận lại từ Ninh Tài nhân. Một tay cầm kiếm, một tay cầm dao găm, hóa thành một làn khói đen, lướt qua đầu tám tướng lĩnh Tần gia đang canh giữ doanh trại quân phản.

Tiếng xoẹt xoẹt vang lên, năm tướng lĩnh bị cắt yết hầu mà chết, ba tướng lĩnh bị thương ngực phải lùi lại.

Dù chỉ gặp mặt thoáng qua, Phạm Nhàn đã phát huy trọn vẹn sức mạnh của bản thân sau khi tái sinh!

Như một con chim khổng lồ lao vào rừng cây, y tìm đến ba kẻ đang giao chiến dữ dội như những bầy dã thú.

o O o

Tần lão gia tử bị trọng thương kêu lên một tiếng, đột ngột đảo ngược tay lại, co ngón tay lại thành nắm đấm, đánh mạnh vào vai trái của Diệp Trọng vốn đang hoàn toàn không để ý tới phòng vệ. Cú đánh đó làm vai trái Diệp Trọng đập nát, trong khi đó, một chân Tần lão gia tử đạp mạnh xuống đất, in lại dấu chân, đẩy cơ thể lão bay nhanh ra phía sau.

Diệp Trọng rên lên đau đớn, cả hai tay dùng động tác "Hợp Quan" của Đại Phách Quan khóa dòng khí cường đại tuôn trào của Tần lão gia, tay phải run rẩy không ngừng.

Cung Điển máu me đầy mình, một tay khóa chặt cánh tay trái Tần lão gia, dùng chính thân mình dính chặt vào người lão, dựa vào sức nặng cơ thể mình ép xuống thanh đao giữa hai người, xuyên qua lòng bàn tay cường tráng của Tần lão gia, đẩy về phía cổ họng.

Ba người vật lộn quấn quýt với nhau, lùi nhanh về phía sau hơn mười trượng rồi đâm sầm vào tường gỗ một tòa nhà phía sau quảng trường, làm bụi đất mù mịt bốc lên.

Tuy nhiên, có người còn nhanh hơn cả ba, Phạm Nhàn như một con chim màu đen lướt ngang tới, nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Tần lão gia, thanh kiếm trong tay vung lên, đâm thẳng vào bụng dưới của lão.

Hoa máu nở rộ, kiếm xuyên thấu vào thân thể. Phạm Nhàn cúi đầu nắm chặt cán kiếm, rên lên một tiếng, tiếp tục đẩy kiếm về phía trước... Sức mạnh kinh khủng khiến bốn người lao xuyên qua bức tường thứ hai, rồi tường bức thứ ba của tòa nhà... làm bụi bay ngập trời, che khuất vụ ám sát tàn nhẫn này khỏi tầm mắt của hàng vạn người.

Cảnh vật xung quanh dường như đảo ngược thời gian trôi. Trong khi đó, Phạm Nhàn, Diệp Trọng và Cung Điển không ai dám buông tay!

Ba tên thích khách âm hiểm này dù biết Tần lão gia bị tấn công bất ngờ, sau khi chịu đòn hợp lực của hai cửu phẩm và một bát phẩm, thương tích đã nặng đến mức khó lòng phục hồi, nhưng không ai dự đoán được, trong những hơi thở cuối cùng vị nguyên lão quân đội Khánh Quốc này sẽ bộc phát lực lượng hào quang như thế nào.

Một tiếng động trầm trầm vang lên, cuối cùng cuộc ám sát tàn bạo này bị chặn lại trước bức tường sau cùng. Diệp Trọng vẫn dùng Đại Phách Quan siết chặt bàn tay phải mạnh mẽ nhất của của Tần lão gia tử, trong khi Cung Điển vẫn đè lên cánh tay trái lão ta.

Phạm Nhàn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối đâm kiếm, hai tay run rẩy nắm chặt cán kiếm thấm đẫm máu tươi, chỉ có cán kiếm nhô ra ngoài bụng Tần lão gia tử.

Tần lão gia tử tóc bạc rối bù, nhưng đôi mắt vẫn lóe lên hào quang đáng sợ, giống như một con sư tử già đang hấp hối, bất chợt phát ra tiếng gầm giận dữ, toàn thân run lên dữ dội. Đó là dấu hiệu phản kích cuối cùng một cao thủ cao thủ cửu phẩm trước lúc chết.

Nhưng từ bức tường gỗ sau lưng lão, một mũi kiếm vô thanh vô tức bất chợt xuất hiện!

Bình Luận (0)
Comment