๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ đó ngược về tám năm trước, lúc Phạm Nhàn mới mười hai tuổi, Y đã tự mình khổ tu công pháp bá đạo trên vách đá ở Đạm Châu. Khi ấy, Diệp Lưu Vân xuất hiện, thi triển tán thủ luận bàn với Ngũ Trúc, sau đó lên nửa con thuyền trôi dạt đi mất.
o O o
Sau sự kiện tại Huyền Không miếu, Phạm Nhàn và Trần Bình Bình đã thảo luận cả một đêm. Hai người hiểu rõ, Hoàng đế đã cố ý sắp đặt việc này để chèn ép Diệp gia, cách chức Phó thống lĩnh cấm quân Cung Điển, ép buộc Diệp Trọngphải rời khỏi kinh đô. Khi ấy, cả hai đều cảm thấy băn khoăn, cho rằng Hoàng đế quá đa nghi, nhưng chỉ nghĩ đây chỉ là tranh chấp quyền lực giữa hoàng quyền và Đại tông sư, chưa hề suy nghĩ sâu xa.
Trong việc xử lý Diệp gia, Hoàng đế Khánh Quốc rõ ràng đã lộ rõ điểm yếu đa nghi của mình. Cách thức bệ hạ sử dụng tuy khéo léo nhưng cũng đánh mất đi khí khái của bậc đế vương.
Tuy nhiên, lúc này khi nghĩ về cảnh tượng mình đã thấy khi mười hai tuổi, Phạm Nhàn mới hiểu thấu mọi việc. Cuối cùng y cũng nhận ra... vẻ đa nghi của Hoàng đế, những sai lầm của Hoàng đế, thực chất là bệ hạ cố ý giả vờ yếu thế, thông qua việc xa lánh Diệp gia, nhằm khuyến khích kẻ thù hành động.
Tám năm qua, Phạm Nhàn chưa bao giờ thực sự suy nghĩ, vì sao trong Tứ đại tông sư, người y gặp đầu tiên lại là Diệp Lưu Vân. Cũng chưa từng tự hỏi, tại sao Diệp Lưu Vân đi khắp nơi, nhưng lại chọn đến Đạm Châu và dễ dàng tìm thấy Ngũ Trúc thúc mà biết bao người mong tìm nhưng vẫn không thể thấy.
Ngũ Trúc hiện đang ở đâu? Thiên hạ chẳng ai biết. Nhưng có vài người nắm rõ, Phạm Nhàn ở nơi nào thì Ngũ Trúc ắt cũng ở nơi ấy. Vào thời điểm đó, những người biết thân phận thực sự của Phạm Nhàn chỉ có ba: Hoàng đế, Trần Bình Bình và Phạm Kiến.
Phân tích đến đây, có thể thấy rõ, Diệp Lưu Vân đến Đạm Châu chắc chắn là do có người tiết lộ cho lão ta biết, con trai của Diệp Khinh Mi đang ở Đạm Châu, tất nhiên Ngũ Trúc cũng sẽ ở bên cạnh.
Kẻ đã báo cho lão ta tất cả những điều này, không ai khác chính là Hoàng đế!
Nói cách khác, Hoàng đế đã trịnh trọng thỉnh cầu Diệp Lưu Vân đến Đạm Châu, để xem xét đứa con tư sinh với thân thế ly kỳ của mình.
Một nhân vật như vậy, chắc chắn là người Hoàng đế tin cậy nhất.
Và một người được tin cậy đến thế, làm sao có thể phản bội Hoàng đế!
o O o
Tính đa nghi của Hoàng đế, Diệp gia thất vọng, hôn sự giữa Nhị hoàng tử với Diệp Linh Nhi, tồn tại siêu nhiên của Diệp Lưu Vân đột nhiên chệch hướng... Tất cả những diễn biến này thực chất chỉ là giả bộ, hoặc có thể nói là cái giá cần trả. Đó chỉ là những chi tiết nhỏ trong một âm mưu hoàn hảo.
Có lẽ âm mưu này đã được bày ra từ một năm, hai năm, ba năm... Nếu liên tưởng đến thân phận cung phụng của Diệp Lưu Vân tại Quân Sơn hội, có thể thấy thời điểm bắt đầu kế hoạch này phải từ hàng chục năm trước!
Với khoảng thời gian dài đến vậy, phải trả giá đắt đến thế, che giấu trước mắt tất cả mọi người trong thiên hạ, kể cả chính bản thân mình, kể cả đôi mắt của Trưởng Công chúa, có thể nói đây là một âm mưu hoàn hảo và đáng sợ nhất trong lịch sử Khánh Quốc.
So với nó, những gì mà Giám Sát viện bố trí cho Ngôn Nhược Hải và Viên Hoành Đạo, chẳng là gì cả.
o O o
Chỉ trong một giây, đầu óc Phạm Nhàn đã lướt qua vô số hình ảnh. Y thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Trọng, cơ thể đột nhiên cảm thấy lạnh buốt như rơi xuống hầm băng. Có lẽ ngay cả Trần Bình Bình cũng không hề hay biết về kế hoạch này, tâm chí của Hoàng đế thật sự quá đáng sợ.
Y nhìn Diệp Trọng, bờ môi khô khốc, lấy từ trong ngực ra tấm lệnh bài đặc biệt của mình, đưa tới, giọng run rẩy hỏi: "Bệ hạ có còn sống không?"
Lúc này Diệp Trọng cũng đang nhìn vị công gia trẻ tuổi này, tâm trạng của hắn cũng phức tạp đến cùng cực. Lúc bắt đầu mưu sát Tần lão gia tử, hắn hoàn toàn không ngờ Phạm Nhàn trên hoàng thành lại có thể huy động đại thế hỗ trợ cho hắn. Trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, không lẽ bệ hạ đã kể hết kế hoạch này cho Phạm Nhàn?
Khi Phạm Nhàn mở miệng, Diệp Trọng cũng lập tức hỏi: "Bệ hạ có còn sống không?"
Hai câu hoàn toàn giống nhau khiến cả Phạm Nhàn và Diệp Trọng đều giật mình, nhìn nhau, cảm thấy giá lạnh. Bởi vì chỉ đến lúc này, họ mới biết, ngay cả ở trong kinh đô, dù là Phạm Nhàn được Hoàng đế tin tưởng tuyệt đối, hay Diệp Trọng người then chốt trong kế hoạch, đều chưa rõ về sinh tử của Bệ hạ.
"Lý Vân Duệ đang ở đâu?"
"Thái Bình biệt viện."
Hai người im lặng. Diệp Trọng nhận lấy lệnh bài của Phạm Nhàn, sau đó khiêng thi thể Tần lão gia tử, nhanh chóng đi khỏi theo hướng phía quảng trường nơi tiếng chém giết đã vang dội.