๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu Khánh Đế muốn nhanh chóng quay về kinh đô, dẹp yên nội loạn thực ra cũng không phải là việc khó. Có điều, khi trước Hoàng đế và Trần Bình Bình đã hai lần trao đổi bên cây cột trước Ngự Thư phòng và vạch ra kế hoạch lớn này, hắn chưa hề nghĩ đến chuyện sau khi giải quyết xong việc ở Đại Đông sơn sẽ dẫn đại quân càn quét khu vực Đông Sơn rồi trở về kinh đô sắp xếp triều chính. Sự việc tại Đại Đông sơn tuy xảy ra ven biển nhưng ảnh hưởng lại lan rộng khắp Khánh Quốc, đối với hắn, đây chính là cơ hội hiếm có.
Sự việc tại Đại Đông sơn, sau quá trình mưu tính dài lâu, mục tiêu hàng đầu tất nhiên là loại trừ hai chướng ngại lớn nhất của Khánh Quốc trên con đường thống nhất thiên hạ. Đó chính là cái gọi là ngoại xâm. Nhưng ngoại xâm đã được loại bỏ, vậy nội loạn thì sao?
Đây là cơ hội của Hoàng đế, dùng cái chết của mình để lôi kéo tất cả những yếu tố bất ổn trong triều đình lộ diện. Những đại thần vốn vô cùng trung thành với mình, một khi hay tin mình tử vong, liệu có còn tuân theo di chiếu của mình hay không? Bọn họ còn có chút kính trọng nào với mình hay không? Bọn tiểu nhân ẩn nấp trong bóng tối, liệu giờ có dám xuất đầu lộ diện không?
Đúng như Hoàng đế luôn nhấn mạnh với Phạm Nhàn và mấy người con trai, hắn luôn coi trọng tấm lòng con người. Tình hình kinh đô hiện giờ, hiển nhiên là cơ hội tốt nhất để thử lòng người.
Hoàng đế đứng trước Diệp Lưu Vân đang đả tọa chữa thương, nét mặt bình thản, khóe mắt hơi cau lại. Điều hắn nói với thái giám rất đơn giản, lại truyền chỉ cho Trần Bình Bình, phong tỏa thông tin, muốn giam lỏng cả Phạm Nhàn và Diệp Trọng.
Hai người này là đáng tin cậy nhất với Hoàng đế hiện giờ. Hoàng đế muốn quan sát họ lần cuối, nếu Phạm Nhàn và Diệp Trọng vượt qua được thử thách tâm lý này, cả hai sẽ nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của hắn. Có điều, lúc này trên đỉnh Đông Sơn, ngài hắn sự không ngờ tình hình kinh đô lại nguy hiểm đến thế, mọi người trong cung bị thương tổn trầm trọng đến vậy, và muội muội của hắn lại cực hạn tới mức độ đó.
Diệp Lưu Vân thở dài, nhẹ giọng nói: "Nếu không nhanh chóng trở lại kinh đô, chỉ sợ sẽ xảy ra đại loạn."
Muốn lớn mạnh phải trải qua bão tố, dùng gió tanh mưa máu đãi cát tìm vàng, tạo nên một Đại Khánh thống nhất từ trên xuống dưới như thùng sắt, như vậy mới có thể đặt nền móng tốt cho công cuộc thống nhất đại lục trong vòng hai ba năm tới. Với cái giá phải trả như vậy, Khánh Đế không hề đếm xỉa. Chỉ có điều hắn cũng không xem thường muội muội của mình, biết rằng cứ như vậy e là toàn bộ Khánh Quốc sẽ rơi vào dông bão.
"Giang sơn này là do trẫm chinh phục." Hoàng đế lạnh lùng nói: "Cho dù cho Vân Duệ đã ngồi vững vàng ở kinh đô, trẫm vẫn có thể đoạt lại."
Nói xong câu này, Hoàng đế không nhiều lời, ho khan vài tiếng rồi được thái giám nâng đỡ, từ từ tiến về hướng sơn môn đẫm máu bên chân Đại Đông sơn. Lúc này lệnh xuất quân đã ban ra, tiếng chiến đấu vang lên từ dưới chân núi. Các quan viên và thị vệ gương mặt kinh hoàng cùng nhau xuống núi, đã có người chuẩn bị cáng, cung kính đỡ Diệp Lưu Vân nằm lên.
Mặc dù thời đại này tốc độ truyền tin cực kỳ chậm chạp, mặc dù Trần Bình Bình ở kinh đô đã sắp xếp mọi thứ từ trước, mặc dù Giám Sát viện đủ mạnh để ngăn chặn mọi tin tức chân thật từ Đông Sơn rò rỉ ra ngoài, mặc dù Hoàng đế tính toán được âm mưu phản loạn ngay từ đầu, muội muội kiêu ngạo điên cuồng của mình sẽ loan tin hắn đã chết về kinh đô, đẩy tình thế lên đến mức bế tắc không thể cứu vãn - đúng vậy, một khi dây cung đã căng, không thể quay ngược lại được. Nếu Trưởng công chúa đã phát động sự kiện Đại Đông sơn, cho dù Hoàng đế còn sống hay đã chết, ả cũng buộc phải xử lý mọi việc trong triều với tâm thế Hoàng đế đã khuất, đó là thái độ điên cuồng được ăn cả ngã về không.
Nhưng dù sao Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũng vẫn còn sống, năm ngàn quân phản loạn dưới chân núi và thuỷ quân ngoài khơi không thể tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ cần thêm bảy ngày nữa, tình hình thực sự trên Đại Đông sơn sẽ bại lộ.
Xét khoảng cách hai nơi và khả năng phong tỏa của Giám Sát viện dọc đường, khoảng ba mươi ngày sau, người trong kinh đô sẽ biết tin động trời này.
Đến lúc đó, có lẽ Trưởng công chúa có lẽ đã tiến hành âm mưu của mình gần mười ngày, không biết kinh đô có giữ vững được hay không.
Hoàng đế vừa thầm lặng đi xuống chân núi, vừa suy nghĩ lung tung. Dù tự tin nhưng hắn vẫn không muốn kinh đô của mình, Khánh Quốc của mình xảy ra quá nhiều biến động. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc hai mặt, hắn vẫn sẵn sàng liều một phen, để xem thực tâm con người ẩn sâu bên trong, xem khả năng của họ, đặc biệt là khả năng của Phạm Nhàn, xem hắn ta có thể thấu hiểu tâm can đế vương, giữ gìn quê hương của hắn hay không.