๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thông báo cho Viện trưởng bắt đầu triển khai."
"Vâng."
"Phát mật chỉ đến Yến Kinh, lệnh cho Mai Chấp Lễ tạm nắm chính sự. Tây Đại doanh tiến về phía biên giới Tống, lệnh cho đại tướng Sử Phi mang chiếu thư mật chỉ lúc trước đến đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu, tiếp quản Chinh Bắc quân."
“Vâng.”
“Thông báo cho Tiết Thanh, lựa chọn một số quan lại có năng lực, đi đến Đạm Châu... Bảo với ông ta rằng, trẫm sẽ chờ đợi ông ấy tại phủ của Hầu Vịnh Chí.”
“Vâng.”
Hoàng đế hoàn toàn không bị cuốn theo chiến thắng lớn hôm nay, thay vào đó, hắn bình tĩnh ban hành từng mệnh lệnh. Tin tức gửi cho Trần Bình Bình phải là sớm nhất, đồng thời Chinh Bắc quân nhất định phải kiểm soát chặt chẽ. Còn về phía khu vực Đông Sơn...
Diêu Thái giám vừa cúi đầu đáp lời, vừa lo sợ trong lòng. Việc vây hãm Đại Đông sơn nguy hiểm như thế, khu vực Đông Sơn không thể không biết trước được. Chỉ sợ Hầu Tổng đốc đã mưu đồ cùng Trưởng công chúa từ lâu.
Có lẽ chuyện Tổng đốc đầu tiên đột tử kể từ khi của Khánh Quốc thành lập, sẽ rơi vào đầu Hầu Vịnh Chí. Có lẽ toàn bộ khu vực Đông Sơn bệ hạ tắm máu từ trên xuống dưới. Chẳng trách bệ hạ muốn Tiết Thanh tiến cử hiền lương từ tận Giang Nam cách đây xa xôi ngàn dặm.
Sau khi sắp xếp mọi việc một cách bình tĩnh và có tổ chức xong, cuối cùng Khánh Đế cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tự giễu, lắc đầu rồi bước tới trước mặt Diệp Lưu Vân, cung kính khom người cúi đầu: “Lưu Vân thế thúc, đã vất vả nhiều rồi.”
Trước khi Diệp Lưu Vân kịp đáp lễ, hắn đã đứng thẳng dậy, nhìn nền đất trong sân đã được lau sạch từ lâu, chìm vào suy tư. Hồng Tứ Dương đã chết ngay nơi đấy mà không để lại chút dấu vết nào. Vì mục đích cao cả, không ít người đã tự nguyện hoặc bị ép phải hy sinh.
Hồng công công xứng đáng cho Khánh Đế thi lễ.
Giữa sân tan hoang, nhưng cung đình đã chuẩn bị khá nhiều đồ đạc. Diêu thái giám dẫn dắt các quan viên chân còn mềm nhũn, chuyển một số món đồ ra khỏi các căn phòng không sập, bắt đầu sao chép, đóng dấu. Ngọc tỷ của Hoàng đế đã được Tiểu Phạm đại nhân mang đi, nhưng con ấn tùy thân của Hoàng đế vẫn còn. Nếu là mật chỉ thì ấn tùy thân tất nhiên quan trọng hơn.
Sau cơn mưa rào đầu tiên, Đại Đông sơn chào đón ánh mặt trời rực rỡ, vài con bồ câu trắng kêu vang gù gù rồi bay lên khỏi đỉnh núi, lượn vài vòng trên bầu trời xanh biếc, rồi bay đi khắp bốn phương tám hướng của Khánh Quốc. Chỉ có điều, thứ chúng mang theo không phải là tin tức sau cơn lũ lụt, cũng chẳng phải ý nghĩa hòa bình, mà là truyền tải ý chí của một đấng quân vương oai hùng.
Đỉnh Đại Đông sơn phẳng lặng từ trước đến giờ, chợt vang lên tiếng động long trời lở đất. Không hề lay chuyển bất kỳ hòn đá hay cát nào, nhưng bắn tung lên vài bọt nước. Một khu vực ở chính giữa đỉnh núi chợt lún xuống ba thước đất, như thể thần tiên hạ phàm gõ búa tạ!
Mãi đến lúc này hiệu ứng thực sự của trận chiến giữa các Đại tông sư mới bộc lộ hết sự khủng khiếp và kinh hoàng của nó. Lực tác động của chân nguyên xâm nhập thiên địa, tạo thành một va chạm dữ dội với thiên nhiên, làm biến dạng địa hình.
Hoàng đế không để mắt tới cái hố lớn kia, chỉ ngẩng đầu nhìn những chú bồ câu trắng đang lượn bay trên bầu trời, dần dần khuất xa, gương mặt bình thản, tràn đầy tự tin.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế liên tiếp ban bố vài mật chỉ, rồi cau mày, thì thầm điều gì đó với Diêu thái giám. Diêu thái giám hơi run rẩy, cúi đầu thấp xuống, sợ lộ ra thái độ không thích hợp.
Kế hoạch trên Đại Đông sơn là Khánh Đế dùng chính mình làm mồi nhử giết hai Đại tông sư, tất nhiên ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện có thể xảy ra trong thiên hạ, ví dụ năm ngàn quân phản loạn dưới chân núi hoặc âm mưu làm loạn trong kinh đô.
Trưởng công chúa có khả năng vạch ra kế hoạch lớn như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiểm soát Khánh Quốc, mà cơ hội ấy lại do chính Hoàng đế ban cho. Khi tình hình trở nên căng thẳng, nếu muốn Khánh Quốc phát triển ổn định, có lẽ Hoàng đế ở Đại Đông sơn chỉ còn cách quay về kinh đô, dùng uy quyền tối thượng ổn định tình hình.
Dọc đường ở Giang Bắc, Hoàng đế đã bố trí lực lượng phục kích từ lâu, không liên quan đến việc điều động của Khu Mật viện, toàn bộ được lên kế hoạch bí mật với Tiết Thanh và Tổng đốc Giang Bắc, chắc chắn không làm kinh động thế lực của Tần gia. Với lực lượng phục kích như vậy, năm ngàn quân phản loạn dưới chân núi chẳng có gì đáng kể.
Tất cả những kẻ mưu phản đều cho Hoàng đế là con hổ trong bẫy, nhưng không ngờ con hổ ấy vốn đứng bên ngoài bẫy, lạnh lùng nhìn những kẻ thợ săn lần lượt sa chân.