๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là lần đầu y thực sự trải nghiệm chiến tranh, chứng kiến từng cảnh tượng bi thương hiển hiện trước mắt, cuối cùng y mới thực sự hiểu được, chuyện đào mồ xem xác thời thơ ấu không thực sự rèn luyện tinh thần đến mức thái thượng vô tình.
Sâu thẳm nội tâm, y lại nhắc nhở chính mình lần nữa: Trên đời này không có chiến tranh nào tốt đẹp, cũng chẳng có hòa bình nào xấu xa. Thỏa thuận giữa mình và Hải Đường năm Khánh Lịch thứ năm, y nhất quyết phải thực hiện, cho dù phải đối đầu với một kẻ thù hùng mạnh chưa từng thấy.
"Chắc chắn Khánh Dư đường đã bị thiêu rụi." Phạm Nhàn nghĩ thầm. Để tránh nghi ngờ về sau, tất nhiên các ngôi nhà xung quanh cũng phải bị ảnh hưởng. Trong loạn lạc, biết bao nhà cửa kinh đô sẽ bị đốt phá cướp bóc, chắc sẽ không khiến nhiều người chú ý.
Đúng lúc đó, một kỵ binh từ hướng tây bắc phi nước đại đến, làm xao động màn đêm mới yên tĩnh không lâu. Binh lính trong hoàng thành đều cảnh giác, ngay cả các cấm quân kiệt sức cũng cố gắng cầm vũ khí. Cho đến khi họ nhận ra người tới mặc quan phục Giám Sát viện.
Con mắt Phạm Nhàn nheo lại, nhìn chằm chằm vào thuộc hạ đang phi nước đại đến trước mặt, im lặng, song trong mắt đã hiện rõ vẻ tò mò. Người này thuộc Khải Niên tiểu tổ do Vương Khải Niên tuyển chọn, lòng trung thành của hắn đối với Phạm Nhàn là không cần nghi ngờ. Vì thế Phạm Nhàn đã sắp đặt cho hắn bí mật theo dõi Đằng Tử Kinh, phòng khi các lão chưởng quỹ của Khánh Dư Đường rời khỏi kinh đô gặp nguy hiểm.
Lúc này, người thuộc hạ vội vã chạy tới, rõ ràng đã xảy ra chuyện.
Quan viên Giám Sát viện nhìn Phạm Nhàn, hạ giọng nói: "Có chút trục trặc."
Xung quanh không có ai, Phạm Nhàn nói thẳng: "Nói đi!"
Quan viên nhìn quanh một lượt, thận trọng nói: "Việc châm lửa diễn ra thuận lợi, lẫn vào đám người chạy nạn ra khỏi thành cũng không sao, nhưng huynh đệ ở lại mới phát hiện đã kinh động trạm gác ngầm, chưa rõ là của ai."
Là của ai? Phạm Nhàn biết rõ, chắc chắn là của Hoàng đế. Những thông tin trong đầu các lão chưởng quỹ quá quý giá, chắc chắn trong cung có một nhóm chuyên theo dõi, dù kinh đô loạn lạc, họ vẫn sẽ ẩn nấp.
"Tình hình hiện tại, trong tay ta không có mấy người." Phạm Nhàn nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta đã cấp cho ngươi hai mươi người... mà ngươi vẫn không giải quyết xong!"
Quan viên cúi đầu, không dám biện hộ, nói: "Đối phương quá ương ngạnh, đã để lọt ba người."
Phạm Nhàn không trách móc nữa, việc này không thể tiết lộ cho nhiều người nên diễn ra rất kín đáo, thực chất là một canh bạc lớn của y, kế hoạch có nhiều sơ hở nên gặp trục trặc là điều dễ hiểu.
Quan viên nhìn y, tâm trạng rất phức tạp, nói: "Ba người chạy thoát, chúng ta đuổi theo phát hiện hơn mười thi thể... có người để lại lời nhắn cho đại nhân."
Lời này rất khó hiểu, mề mặt lý luận rất không thông: ba người trốn thoát sao lại dẫn đến phát hiện hàng chục thi thể? Trong lòng Phạm Nhàn quặn thắt, hỏi: "Lời nhắn gì?"
"Người ấy nói...có người đang đợi ở nhà."
o O o
Biết có người đang đợi mình ở nhà, Phạm Nhàn lập tức về ngay. Hôm nay là lần thứ hai bước vào phủ, y tiến thẳng đến thư phòng của phụ thân ở hậu viện. Phạm phủ vẫn đẹp đẽ như xưa, ánh đèn từ trong phòng chiếu ra ngoài lùm cây và dòng nước trong bên hòn giả sơn.
Đúng như lời Tĩnh Vương nói, phụ thân đã trở về an toàn. Phạm Nhàn thầm thở phào nhẹ nhõm, không báo trước mà đẩy cửa bước vào, thấy Liễu thị đang dọn dẹp.
Mắt y quét qua, biết phụ thân đã uống hết nước trái cây. Trong hoàn cảnh này mà ông vẫn thong thả thưởng thức nước trái cây khiến Phạm Nhàn không khỏi khâm phục định lực của phụ thân.
"Mẫu thân vẫn mạnh khỏe chứ?" Y rất cung kính cúi chào Liễu thị, nay Liễu thị đã là chính thất Phạm phủ. Đương nhiên, điều này là nhờ thúc đẩy khi mới thành thân.
Liễu thị mỉm cười, dặn dò vài câu về việc an ủi con dâu rồi rời khỏi phòng.
Thương thư bộ Hộ đang ngồi trên ghế thái sư, Phạm Kiến ngẩng đầu nhìn con, ánh mắt đồng thời thể hiện vẻ trấn an lẫn trách móc. Từ khi xảy ra biến cố ở kinh đô, ông đã lẩn tránh khắp nơi, giờ đây cuối cùng cũng không còn giấu diếm tâm tư.
"Những trạm gác ngầm bên ngoài Khánh Dư Đường là do vi phụ sai người giết." Phạm Kiến gõ nhẹ bàn, có vẻ đang suy tư, ôn tồn nói: "Ta không hiểu tại sao con lại trở nên cực đoan đến thế, dám thực thi một kế hoạch sai lầm chồng chất như vậy... Chẳng lẽ con thực sự nghĩ rằng bệ hạ sẽ không nhận ra?"
Phạm Nhàn cười khổ, thừa nhận tâm trạng mình đã thay đổi rất nhiều, nhưng dũng khí thường đi kèm với sơ suất.
Y ngồi xuống, cung kính nói: "Cảm ơn phụ thân." Y biết phụ thân âm thầm huấn luyện Hổ Vệ cho hoàng thất, chắc chắn ông không thiếu thực lực. Việc ông sai người giết các trạm gác ngầm của hoàng cung cũng không khiến y ngạc nhiên. Thêm nữa, tin tức Hoàng đế còn sống mà y nói với Diệp Trọng, chắc chắn phụ thân cũng đã biết.