๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Giết người thì dễ, nhưng giải thích sau đó mới khó." Phạm Kiến gõ nhẹ bàn, trầm ngâm nói: "Cho dù kinh đô hỗn loạn, binh sĩ giết chóc... nhưng con có bao giờ nghĩ, các lão chưởng quỹ Khánh Dư đường liệu có vô tình chết trong đám cháy không? Con ném hàng chục thi thể vào lửa, chỉ là che mắt thiên hạ."
Phạm Nhàn im lặng lắng nghe.
"Hơn nữa, cho dù con dùng toàn bộ lực lượng của Giám Sát viện giết hết trạm gác ngầm của hoàng cung, làm sao con có thể chắc chắn thuộc hạ của mình không có người của bệ hạ?"
"Con phân công rõ ràng, ngoài Khải Niên tiểu tổ ra, số còn lại không biết gì." Phạm Nhàn giải thích.
"Được, giả sử Giám Sát viện đã thống nhất dưới tay Trần Bình Bình. Vậy ta hỏi con, sau sự việc, ai sẽ giải thích với Hoàng thượng, tại sao các trạm gác ngầm mà hoàng cung bố trí theo dõi Khánh Dư Đường lại bị tiêu diệt sạch sành sanh mà không còn một ai?"
Phạm Nhàn choáng váng, bấy giờ mới nhận ra giết người bịt miệng cũng sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ. Bởi những do thám ấy không nên thiệt mạng trong loạn quân, rõ ràng đây là điều bất thường.
"Hơn nữa, những lão chưởng quỹ này còn gia đình ở kinh đô." Phạm Kiến nhìn con, điềm tĩnh nói: "Họ có thực sự muốn rời đi, dám rời đi không?"
"Ta chỉ để Đằng Tử Kinh đưa đi bốn lão chưởng quỹ rời khỏi. Trong Khánh Dư đường cần có người sống sót mới hợp lý. Con hiểu chưa?"
"Con hiểu rồi." Trên trán Phạm Nhàn đẫm mồ hôi lạnh.
"Về việc giao chiến với do thám của hoàng cung, người động tâm với các lão chưởng quỹ Khánh Dư đường không phải con hay ta, mà là Trưởng công chúa." Ánh mắt Phạm Kiến trở nên lạnh lùng nói: "Hơn mười thi thể đó là Tử sĩ của phe Tín Dương."
"Nếu muốn thuyết phục Hoàng thượng, phải khiến người tin rằng kẻ ra tay có lý do chính đáng. Trưởng công chúa hiểu rõ tầm quan trọng của Nội Khố, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách chiếm lấy Khánh Dư Đường. Chỉ có cô ta mới có khả năng và ý định đó."
Phạm Nhàn tâm phục khẩu phục.
Lúc này Phạm Kiến bỗng thở dài, nói: "An Chi à... Ta không biết con đang nghĩ gì, tại sao lại làm như vậy, nhưng con phải nhớ rằng, chung quy con vẫn là người Khánh Quốc, cha cũng vậy. Dù thế nào đi nữa, đừng làm điều gì tổn hại đến nền tảng Đại Khánh Quốc."
Trong lòng Phạm Nhàn chấn động, biết cha đã thấu hiểu ý định của mình. Y muốn giải thích nhưng không đành lòng lừa dối cha, đành im lặng.
Phạm Kiến nhìn con, thở dài, lắc đầu: "Ta không trách con, Nội Khố này... chung quy cũng là của mẹ con. Tuy là thần tử Khánh Quốc, ta không muốn chứng kiến một số việc, nhưng con... muốn làm gì thì cứ làm."
Toàn thân Phạm Nhàn chấn động, không ngờ phụ thân lại quyết định như vậy. Chắc chắn ông không bao giờ lừa dối hay làm tổn thương y, nhưng y biết Nội Khố này quan trọng thế nào đối với sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Khánh Quốc. Vậy tại sao phụ thân lại giúp y?
"Ta đã già rồi, không còn sức lực." Có vẻ như Phạm Kiến đã biết điều gì đó, khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú ngày nào giờ thêm nét mệt mỏi và già nua, ông nói: "Khi Hoàng thượng về kinh, ta sẽ xin từ quan. Lúc còn ở kinh đô, ta sẽ giúp con hết sức, không thể để con gặp rắc rối được."
Phụ thân muốn từ quan? Trong lòng Phạm Nhàn lại chấn động. Mùa xuân năm ấy, Hoàng thượng đã ngấm ngầm gây áp lực, khuyến khích quan lại chỉ trích, kiểm tra sổ sách Hộ bộ nhằm ép phụ thân từ chức. Nhưng ông vẫn bình tĩnh đối phó, cố thủ hai năm. Vậy tại sao đêm nay ông lại đột ngột nói sẽ từ quan?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Tại sao?"
Trước câu hỏi đầy kinh ngạc của con trai, Phạm Thượng thư không tiếp tục đề tài này mà mỉm cười hỏi: "Tình hình trong cung còn ổn chứ?"
Phạm Nhàn bừng tỉnh, đáp: "Đại hoàng tử bị thương nhưng vẫn trấn giữ, Thái hậu bệnh nặng, Thái tử đã bị giam vào Đông Cung, có vẻ không có vấn đề gì."
"Ừ." Phạm Kiến gật đầu, nhìn con trai, hai mắt ẩn chứa chút dịu dàng, khen ngợi: "Con mới về kinh đô chưa đầy tám ngày mà có thể bảo vệ kinh đô trong tình huống nguy hiểm thế này, phải nói là con đã tiến bộ vượt ngoài dự liệu của ta, biểu hiện rất tốt."
Tuy được phụ thân khen ngợi, Phạm Nhàn vẫn không vui mà cười khổ nói: "Con và lão đại liều chết ở kinh đô, nhưng ai mà ngờ được, bệ hạ đã tính toán mọi việc. Nếu không nhờ Định Châu quân phản bội vào phút chót, ngày hôm nay dù thế nào cũng không giữ nổi hoàng thành..."
Chưa dứt lời, Phạm Kiến giơ tay ngăn lại, nói: "Hoàng thượng tính toán sâu xa, tâm trí cao siêu, chúng ta làm thần tử không thể tự tiện phán đoán... " Giọng nói của ông hơi gượng gạo, tiếp đó thở dài: "Về vấn đề Diệp gia, thực đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Bức bách mấy nhiêu năm, hóa ra đó là một nước cờ ngầm của Hoàng thượng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑