๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vừa nghe vậy, Phạm Nhàn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban ngày bận rộn việc giết người cứu người, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ vào ban đêm yên tĩnh, máu lửa đã tan, hắn lập tức nghĩ đến sau khi Diệp gia giúp bệ hạ lập đại công sẽ gặp rắc rối lớn.
"Đại soái rời kinh đô truy kích, sai mạt tướng đưa tiểu thư về phủ. Nào ngờ tiểu thư cương quyết không chịu..." Cung Điển túc trực ở Chính Dương môn từ chiều đến giờ, tới tối lập tức va phải rắc rối lớn. Hắn biết trong hoàn cảnh kinh đô hiện giờ, có lẽ chỉ Phạm Nhàn mới xử lý được việc này, mà cũng đủ tư cách xử lý chuyện của hoàng thất, nên cũng không ngại ngùng mà trình bày vấn đề.
Phạm Nhàn vẫn lặng thinh nhìn Cung Điển, để mặc hắn nói, trong mắt không hề khinh bỉ hay mỉa mai, nhưng khiến Cung Điển cảm thấy bất an và xấu hổ vô cớ.
Phạm Nhàn hít sâu một hơi, không nói gì thêm. Trong sự việc này, có lẽ người đau khổ nhất là Uyển Nhi và bằng hữu chốn khuê phòng của nàng là Diệp Linh Nhi. Thê tử của y đau buồn vì mất mẹ, còn nỗi oán hận của Diệp Linh Nhi cũng chẳng kém gì.
Năm đó, Diệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, vốn cũng là tình đầu ý hợp. Có điều không ai ngờ rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một phần trong kế hoạch của Hoàng đế và Diệp Trọng. Nói cách khác, Diệp Linh Nhi chỉ là cống hiến tình cảm và hôn nhân của mình, trở thành công cụ để Diệp gia tranh thủ được lòng tin và lợi thế trước Trưởng công chúa. Khi mọi chuyện đi đến hồi kết, cô mới kinh ngạc nhận ra, phụ thân của mình vốn định đối đầu với hôn phu của mình.
Đương nhiên, phu quân của cô cũng chỉ muốn lợi dụng cô để kiểm soát Định Châu quân.
Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn không khỏi nhớ lại ba chữ Trưởng công chúa nói trước lúc lâm chung - nam nhân trên thế gian đều bị chi phối bởi danh lợi, quyền lực và lý tưởng thống nhất thiên hạ, thật sự không đáng tin. Có lẽ ngay chính bản thân mình cũng thế. Nhưng y tự nhủ sẽ không làm những chuyện như vậy, cảm thấy cực kỳ ghê tởm lại với hành động bán con gái của Diệp Trọng.
Dường như Cung Điển cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Phạm Nhàn, vẻ mặt hết sức khó coi.
Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Nhị hoàng tử cũng bị giam trong phủ à?"
Cung Điển gật đầu.
Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Không sao đâu. Trên Đại Đông sơn, bệ hạ từng nói nếu có thể tha chết thì nên tha, đặc biệt là... Thừa Trạch."
Lời này khiến Cung Điển giật mình ngước lên. Hắn biết tin tức Hoàng đế còn sống, nhưng lần đầu nghe được trên Đại Đông Sơn, bệ hạ từng trực tiếp dặn dò Phạm Nhàn như vậy. Nếu quả thật bệ hạ có ý định tha mạng cho Nhị hoàng tử, vậy thì thật may mắn vô cùng.
Thực ra, mọi người ở Định Châu đều rất yêu mến Diệp Linh Nhi, nên khi chân tướng vỡ lở, thấy cô tuyệt vọng như vậy, ai cũng đều cảm thấy hổ thẹn và lo lắng. Nghe Nhị hoàng tử có thể được tha, Diệp Linh Nhi khỏi phải góa bụa, mọi người cũng yên tâm phần nào.
Phạm Nhàn thở dài trong lòng. Chỉ khi nghĩ đến lời Hoàng đế dặn dò trên Đại Đông sơn, y mới hiểu, hóa ra từ lúc đó bệ hạ đã tự tin sẽ quay lại an toàn. Phe Trưởng công chúa, Thái tử, Nhị hoàng tử chắc chắn thất bại, nên bệ hạ mới cố ý nhắc nhở y phải lưu lại mạng sống cho Nhị hoàng tử.
Để lại một mạng cho Nhị hoàng tử, thực ra là để lưu lại cho Diệp Linh Nhi một người phu quân, giữ chút thể diện cho đại công thần Diệp gia. Nếu không, Nhị hoàng tử đột ngột qua đời, Diệp Linh Nhi sẽ ra sao? Thiên hạ sẽ bàn tán ầm ĩ, Diệp gia sẽ khó lòng sống sót trong lời nghị luận.
o O o
Dù Hoàng đế đã sớm tính toán, nhưng Phạm Nhàn vẫn đến vương phủ. Bởi dẫu không có cảm tình gì với Nhị hoàng tử, xưa nay Diệp Linh Nhi vẫn gọi y là sư phụ. Với tư cách giám quốc, đối với hoàng tử bị bắt, y cần xử lý cẩn trọng. Nếu có chuyện gì xảy ra trong vương phủ, y sẽ khó có lời giải thích.
Y không hề ngẩng đầu nhìn biển hiệu vương phủ, theo sự hướng dẫn của Cung Điển, y trực tiếp bước vào. Xung quanh vương phủ đều có quân sĩ canh giữ, cho dù Nhị hoàng tử còn lực lượng trong tay cũng khó mà thoát ra khỏi cái lồng này.
Đây là lần đầu Phạm Nhàn bước chân vào phủ đệ của Nhị hoàng tử, tâm trạng hơi kỳ lạ. Không biết vị huynh đệ có ngoại hình tính cách hơi giống mình kia giờ phút này đang suy nghĩ gì.
Cung Điển đứng ngoài hậu viện, chỉ một mình Phạm Nhàn bước vào. Khu vườn thanh tĩnh, chẳng giống không khí huy hoàng của vương phủ. Trong phòng vẫn còn ánh nến, dù đã khuya nhưng vương gia trẻ tuổi cùng vương phi vẫn chưa ngủ được.
Vừa bước vào, y chỉ thấy một mình Diệp Linh Nhi ngồi im lặng bên bàn, gương mặt đầy sầu não. Cô không nói lời nào, khóe mắt còn vương vết lệ. Đôi mắt thường ngày trong veo như ngọc giờ lại thoáng chút mệt mỏi và u uất cùng nỗi tức giận kìm nén.