๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này, cô giống như một con hổ đang sẵn sàng lao tới cắn xé con mồi. Bị phu quân lợi dụng, bị phụ thân lừa dối, bị gia tộc ruồng bỏ, làm sao cô có thể chịu nổi?
Trong lòng Phạm Nhàn trào dâng cảm thông, y bước đến bên cô, dịu dàng nói: “Cung Điển khuyên cô về phủ cũng vì tốt. Chỉ cần đợi sự tình lắng xuống, không phải cô và Thừa Trạch vẫn ở bên nhau sao?”
Diệp Linh Nhi giật mình, lúc này mới nhận ra người vừa đến là Phạm Nhàn. Trong mắt cô thoáng chút khinh miệt. Cô định nói lời châm chọc, nhưng đau đớn trào dâng khiến cô cúi đầu, im lặng khóc ồ lên.
Phạm Nhàn chưa từng thấy Diệp Linh Nhi yếu mềm đến thế, trong giây phút này cũng không biết phải an ủi thế nào.
Một lúc sau, Diệp Linh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn: “Sao ngươi không ở trong cung làm giám quốc đi, lại chạy đến đây làm gì?”
"Đến để khuyên cô." Phạm Nhàn trả lời thẳng thắn.
Diệp Linh Nhi chậm rãi lắc đầu.
"Đừng cố chấp nữa. Việc này thậm chí phụ thân cô cũng chẳng có cách nào... Nói cho cùng, nếu lúc trước lão nhị nghe theo lời khuyên của cô, không tham gia vào âm mưu này, làm sao đến nông nỗi như ngày hôm nay."
Nhìn Diệp Linh Nhi với vẻ mặt bi thương, trong lòng Phạm Nhàn dâng lên nỗi tức giận không rõ nguyên do. Những năm qua, y ra sức đối phó với Nhị hoàng tử, định lợi dụng uy thế của Giám Sát viện và sự sủng ái của Hoàng đế để đánh bại thế lực của lão nhị, chặn đứng tham vọng đoạt vị của hắn ta. Nhưng y không ngờ, lòng tham quyền của lão nhị lại mạnh mẽ như thế, cộng thêm sự xúi giục của Trưởng công chúa, kế hoạch của y không hề phát huy tác dụng.
Diệp Linh Nhi buồn bã cười khẽ: "Sư phụ, việc này đương nhiên ta không trách ngài. Cho dù kết cục ra sao, cũng là quyết định của chính hắn. Suốt bấy lâu nay, thậm chí ngài còn không thể dập tắt tâm tư của hắn, huống chi một nữ nhân như ta, làm sao thuyết phục được hắn?"
"Ngài không cần phải khuyên ta rời phủ... Hắn dính líu đến mưu phản, ai lại cho hắn một con đường sống?" Gương mặt Diệp Linh Nhi dần trấn tĩnh lại, "Cho dù Thừa Trạch là người thế nào, nhưng chung quy ta và hắn vẫn là phu thê một thời gian. Nếu phụ thân và gia tộc chưa bao giờ coi ta là con người, vậy ta sẽ đi theo hắn, xuống dưới suối vàng vẫn làm phu thê. Cõi tiên cảnh thanh vắng kia, chắc hắn sẽ không còn mơ ước được làm Hoàng đế nữa."
Lòng Phạm Nhàn chợt se lại, rõ ràng đã cảm nhận được ý chí tự sát thoáng hiện trong ánh mắt bình thản của Diệp Linh Nhi. Giọng y run rẩy: "Để ta nói rõ, trên Đại Đông sơn, bệ hạ trực tiếp truyền lệnh, Thừa Trạch... sẽ không chết."
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi bừng lên niềm hy vọng và bất ngờ, nhưng rất nhanh lại tắt ngúm, khiến Phạm Nhàn không hiểu chuyện gì.
Diệp Linh Nhi lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Mọi người đều nói hắn bề ngoài hắn ôn hòa, bên trong lại lạnh lùng vô tình, có lẽ đúng thật... Ngay cả mẫu thân trong cung cũng chỉ đối đãi cung kính với hắn. Suốt cuộc đời này, hắn đâu từng cảm nhận được hơi ấm? Không những vô tình với người, mà cả với chính bản thân.”
“Ta là thê tử hắn, hiểu rõ tâm tư hắn hơn các ngươi nhiều... Các ngươi không biết, trong lòng hắn kiêu ngạo tự phụ đến nhường nào. Thất bại hoàn toàn lần này đã đánh gục hắn. Cho dù phụ hoàng có tha mạng, hắn lấy gì mà sống tiếp?"
Nàng ngước lên, ánh mắt đầy vẻ lạc lõng và đau khổ nhìn Phạm Nhàn:"Về đến phủ, hắn cứ im lặng mãi, không nói năng gì... Ta biết, trong lòng hắn đã có ý định tự sát. Nếu lúc này ngay cả ta cũng bỏ đi, tất cả mọi người trên đời đều ruồng bỏ hắn... Hắn nhất định sẽ ra đi một cách dứt khoát."
Phạm Nhàn hít sâu, trực tiếp hỏi: "Hắn đang ở đâu?"
o O o
Nhị hoàng tử Lý Thừa Trạch ngồi quỳ trên ghế, tay cầm một chùm nho tím đưa lên miệng. Phạm Nhàn từng chứng kiến cảnh tượng này vô số lần, nhưng đêm nay, Nhị hoàng tử mái tóc rối bời, khuôn mặt anh tuấn thoáng chút biểu cảm khó hiểu, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang mỉa mai điều gì đó, toàn thân đầy vẻ suy sụp.
"Nếu ngươi chết đi, ai sẽ chăm sóc cho Thục Quý phi lúc về già? Vương phi sẽ ra sao?" Phạm Nhàn ngồi đối diện, cố gắng bình tĩnh nói. Đôi mắt y nhìn thẳng vào mắt đối phương, như thấy một phiên bản khác của chính mình.
Khí chất của Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử cực kỳ tương tự, đây là tin tức đã lan truyền khắp kinh đô từ lâu. Rõ ràng mặt mày hai người không giống, nhưng ngồi đối diện nhau như cách một tấm gương, nhìn mình trong kính.
Phạm Nhàn nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, nếu mẫu thân không phải Diệp Khinh Mi, nếu đổi vị trí cho nhau, có lẽ hôm nay bản thân cũng chỉ biết ngồi đó ăn nho mà thôi.
Dường như lúc này Nhị hoàng tử mới phát hiện Phạm Nhàn, khẽ mỉm cười: "Ta còn có thể sống sót không?"