๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn đành lặp lại ý chỉ của Hoàng đế.
Nhị hoàng tử cười tự giễu: "Sống sót như một con chó, cuộc đời còn lại bị giam cầm trong phủ, đợi đến lúc trăm tuổi của phụ hoàng cận kề, trước khi vị Hoàng đế mới lên ngôi, Diệp gia cũng sẽ bị xử tử như chó, rồi đến lượt ta cũng sẽ được ban cho cái chết... Ngươi nghĩ xem, nếu ta sống sót, cuộc đời còn lại có phải sẽ như vậy không?"
Phạm Nhàn im lặng.
"Như vậy thì tội gì ta phải kéo Linh Nhi vào chuyện này, kéo cả tên nhạc phụ vô liêm sỉ kia nữa?" Nhị hoàng tử nhún vai, "Sống như thế, thật ra chẳng có ý nghĩa gì."
Phạm Nhàn nói: "Xem ra cuối cùng hùng tâm của ngươi cũng đã bị dập tắt."
Nhị hoàng tử đột nhiên ngừng nhét nho vào miệng, nho mùa thu ngọt lịm, nụ cười trên mặt hắn cũng ngọt ngào như vậy. Hắn nhìn Phạm Nhàn, nói: "Bây giờ nghĩ lại, lời ngươi nói trong quán trà trước Bão Nguyệt lâu thật đúng... Hai năm qua, ngươi luôn muốn tiêu diệt tham vọng của ta. Nghĩ lại thì ta nhất định phải cảm ơn ngươi."
"Nói đến cũng lạ, ta luôn nghĩ cô cô sẽ giúp ta, nhạc phụ cũng sẽ giúp ta... Nhưng hóa ra, chính ngươi, kẻ thù lớn nhất của ta, lại từng có chút lòng thành với ta."
Nhị hoàng tử cảm thán: "Ngươi thật sự là ngoại lệ trong họ Lý, tiểu thư Diệp gia quả không tầm thường, đúng như lời đồn."
"Còn ta?" Nhị hoàng tử tiếp tục, cười to đến rơi nước mắt: "Ta là cái quái gì? Ta tưởng mình là kẻ mưu trí, có vô số người hậu thuẫn, ngôi vị trong tầm tay, nhưng nào ngờ tất cả đều do phụ hoàng sắp đặt. Ta cho mình là thông minh nhưng còn không bằng một quân cờ, thậm chí không bằng tên yếu đuối Thừa Càn. Ta chẳng làm được gì, chẳng có cách nào cả, chỉ biết ngây ngốc nhìn mọi thứ xảy ra..."
Nhị hoàng tử tức giận, giọng nói ngày càng đề cao. Dường như đang tức giận vì từ nhỏ bị phụ hoàng đặt vào vị trí mài dao, bị ép buộc đi từng bước đến ngày hôm nay, hay tức giận vì hành động phản bội của Diệp Trọng, hay tức giận vì bản thân sinh ra trong hoàng cung.
Phạm Nhàn im lặng. Theo Uyển Nhi, từ nhỏ vị hoàng tử này đã thân thiết với nàng, biệt danh của hắn là tảng đá. Nhưng dù chỉ là viên đá, sau bao năm bị Phụ Hoàng dùng lưỡi dồn dập quyền lực mài mòn, cũng phải sinh ra oán hận và tiêu cực.
"Ta là cái gì?" Nhị hoàng tử Lý Thừa Trạch nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, tay chỉ vào bản thân mình, nước mắt nước mũi tràn khắp khuôn mặt, cười phá lên nói: "Ta chỉ là trò cười!"
Phạm Nhàn muốn nói, trước mặt Hoàng đế, có lẽ tất cả mọi người trên đời... đều là trò cười. Nhưng y không nói ra lời đó, vì y kinh hoàng nhận ra Nhị hoàng tử sau câu nói "trò cười" đã phun ra một ngụm máu đen.
Một ngụm đen phun lên những chùm nho tím.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Máu đen phun ra trên những chùm nho tím, từ từ nhỏ giọt xuống đất, thấm ướt mặt đất dưới ánh đèn. Nhị hoàng tử cúi đầu, nhếch nửa miệng, máu tràn khắp cằm, hai mắt hạ xuống, không nhìn Phạm Nhàn, ngăn cản y tiến lại gần.
"Từ lúc ngươi bước vào phủ, ta đã uống thuốc độc." Nhị hoàng tử ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, nói âm trầm: "Ta biết ngươi là học trò Phí Giới, nhưng chất độc đã vào tim, ngươi không thể cứu nổi... Ta cũng không muốn ngươi cứu. Cho dù lợi hại mạnh đến đâu chăng nữa cũng không thể ngăn ta chết đi được."
Chỉ cần quyết tâm tự sát, không ai có thể cứu sống được. Phạm Nhàn hiểu rõ điều đó, bình tĩnh nhìn đối phương, trong lòng trống rỗng không có bất cứ suy nghĩ gì. Nhưng y không định khoanh tay đứng nhìn, không phải vì y vẫn có chút tình cảm huynh đệ với lão nhị mà là không thể đứng nhìn người ta chết trước mặt mình.
"Đừng lo, trước đó ta đã viết di thư xong. Trong cung sẽ không trách ngươi, sẽ không ai nghĩ ngươi giết ta." Nhị hoàng tử cúi đầu, tay dính máu lấy ra một phong thư, đặt nhẹ lên bàn.
Không ngờ, lúc hấp hối hắn cũng nghĩ tới điều Phạm Nhàn lo lắng. Phạm Nhàn cảm thấy lạnh toát người, biết hắn thật sự tàn nhẫn với chính mình như lời Diệp Linh Nhi, cắt đứt mọi hy vọng sống sót.
Nhị hoàng tử ngước lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Phạm Nhàn một cái, rồi phun ra máu đen. Hắn lau qua miệng, dùng hai ngón tay mảnh khảnh cẩn thận gỡ bỏ phần nho bị máu làm bẩn, để lại phần còn sạch, nhét vào miệng.
Những trái nho ngọt lịm bị nhai nát trong miệng hắn. Nhị hoàng tử nhổ ra một hạt, rơi xuống đất, vẫn còn vương máu đen.
Sau khi ăn xong, hắn lau tay vào người, thở dài nhìn Phạm Nhàn người vẫn im lặng không có phản ứng gì, trầm ngâm nói: "Ta không muốn tiếp tục sống như một trò cười."
Phạm Nhàn gật đầu, biểu thị hiểu ý của hắn.
"Thực ra ngươi cũng chỉ là một trò cười." Gương mặt Nhị hoàng tử dần tái nhợt, đôi mắt lờ đờ, không biết đang nhớ đế điều gì, nói: "Trong kinh đô này, biết bao người muốn giết ngươi. Đúng, ta là người đầu tiên ra tay, nhưng liệu Thừa Càn có dịu dàng với ngươi đến mức đó không? Tần gia không giết được ngươi trong sơn cốc khiến hắn tức giận giậm chân cả đêm trong Đông Cung... Nhưng tại sao?"