๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sáng hôm sau, Phạm Nhàn mặc quan phục chỉnh tề, bỗng nảy ra ý định quay lại lấy một miếng vải đặt vào ngực - trên đó in dấu chân đỏ của Phạm Tiểu Hoa khi tròn một tháng tuổi. Khi đó, mọi người trong nhà đều thấy hành động của Phạm Nhàn kỳ lạ, không ngờ y chỉ muốn gợi nhớ một phong tục từ nhiều năm trước... Và hôm nay, cầm lấy tấm vải này, rõ ràng y đang chuẩn bị thuyết phục tâm ý Hoàng đế.
Đang lúc lên xe ngựa, bất chợt y nhìn thấy một người quen đang đứng bên kia đường nhìn mình mỉm cười. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn xuống bộ quan phục Giám Sát viện màu đen của mình, rồi nhìn bộ trang phục màu trắng của người kia, trầm giọng nói: "Ta đã nói không đi là không đi, cho dù ngày ngày ngươi cải trang thành Bạch Vô Thường đến lôi kéo, ta vẫn không đi."
Ngôn Băng Vân tiến lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ mỉm cười, nói: "Đây là ý của Viện trưởng đại nhân, ta chỉ là thuộc hạ, tất nhiên chỉ biết tuân theo... Ngài định vào cung? Nếu đã có thể vào cung, chắc cũng phải trở lại viện giải quyết công việc, chứ không thể đợi Viện trưởng vào cung xin ý chỉ được."
Phạm Nhàn khạc nhổ xuống đất, chợt nhớ đến việc hôm nay phải vào cung, cau mày, thì thầm vài câu bên tai Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân nhìn y với vẻ kỳ quái, nghĩ bụng những kẻ phản nghịch ai cũng đáng tội chết, mà việc này cũng đã theo đúng pháp lệnh, Hoàng thượng cũng chẳng hề làm điều gì quá đáng, vậy mà Đề ti đại nhân lại định vào cung can gián hay sao?
Hắn nhìn Phạm Nhàn như đang nhìn quái vật, lắc đầu nói: "Trong viện không hề bắt người oan uổng, bọn chúng đều đáng tội, thuộc hạ thật không hiểu tại sao đại nhân lại trở nên từ bi đến thế."
Trong mắt những người thân thích hay bằng hữu, dưới vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn vẫn luôn ẩn chứa một tấm lòng kiên cường và tàn nhẫn. Cho nên Ngôn Băng Vân mới cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhíu mày nhìn y. Phạm Nhàn thấy ánh mắt hắn hơi khó chịu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Đợi khi ngươi cưới tiểu thư nhà họ Thẩm và có con... có lẽ ngươi sẽ hiểu được."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hôm nay sao lại rảnh rỗi vào cung thăm trẫm?"
Hoàng đế ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, trong ánh mắt ôn hòa lộ chút vẻ đùa cợt. Có vẻ như sau một tháng sự việc đã lắng xuống, tâm trạng Hoàng thượng đã ổn định hơn nhiều.
Trong lòng Phạm Nhàn chợt nảy sinh một chút e sợ, chỉ biết cười gượng mà không biết trả lời thế nào cho phải. Mặc dù kỳ nghỉ một tháng này do chính Hoàng thượng ban cho, nhưng cả tháng không bước vào cung, không yết kiến thánh thượng, thật sự hơi khó giải thích. Rõ ràng cảm nhận được vẻ bất mãn trong lời nói của Hoàng đế lão tử, y cảm thấy khá lúng túng, không biết nên đối đáp ra sao.
Y không vào cung, là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Đúng vậy, từ khi biết Hoàng thượng là Đại tông sư, cho dù Phạm Nhàn luôn to gan lớn mật cũng phải cảm nhận được nỗi kinh hoàng. Nhất là trong những ngày gần đây, thái độ trầm mặc khoan dung của Hoàng đế bệ hạ càng khiến y thêm cảnh giác. Nếu có thể, y nguyện không bước chân vào hoàng cung, cũng không muốn gặp mặt Hoàng đế lão tử nữa.
Càng dịu dàng, y càng lo sợ. Nuốt từng ngụm nước, y cất giọng trầm thấp, chân thành trình bày lý do vào cung hôm nay. Dẫu vậy, y không hề đề cập đến cái tên Thái tử Lý Thừa Càn, chỉ nói về sự việc, khuyên Hoàng thượng trong rộng lượng xá tội việc xử lý vụ mưu phản nên.
Kẻ chiến thắng luôn khoan dung. Bệ hạ đã mất đi rất nhiều người thân, nhưng tấm lòng rộng lượng của Hoàng thượng càng ngày càng sâu rộng. Trong lòng, Phạm Nhàn nghĩ một người mạnh mẽ và tự tin như Hoàng thượng chắc chắn sẽ không lo lắng về những khó khăn phía trước.
Nhưng ngoài sự dự liệu của Phạm Nhàn, gương mặt Hoàng đế dần trở nên u ám, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn hiếm khi vào cung lại đề cập đến vấn đề này. Trong đôi mắt của hắn, ánh lên nỗi lạnh lẽo. Phạm Nhàn lén nhìn ánh mắt Hoàng thượng, thầm nghĩ mọi chuyện sắp chuyển biến xấu.
Nhưng dù tình thế có tồi tệ đến đâu, y vẫn kiên định với quan điểm của mình. Không chỉ vì lời thỉnh cầu của Lý Thừa Càn trước khi qua đời, mà còn vì lòng can đảm của bản thân. Nếu không nhờ có việc này giúp y tìm lại được một tia can đảm, có lẽ y sẽ không thể bước chân vào cung thêm lần nữa. Vậy nên, y nhất định phải kiên trì.
o O o
Chính vì sự kiên trì ấy mà hôm nay Ngự Thư phòng trở nên náo nhiệt và đáng sợ. Diêu thái giám và các tiểu thái giám canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng la hét từ bên trong, khiến mặt mày họ tái mét, không biết Tiểu Phạm đại nhân đã làm điều gì mà khiến Hoàng thượng nổi giận đến thế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑