๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hắn là con tư sinh của Khánh Đế, hơn nữa... Khánh Đế rất tin tưởng hắn." Hoàng đế Bắc Tề rất trầm ổn phản bác. "Những gì trẫm có thể ban cho hắn, Khánh Đế có thể ban nhiều hơn... Hơn nữa, cho dù hắn gia nhập phe ta, cũng khó có thể gây tổn hại lớn tới thế cục."
"Nhưng ngươi đã quên, hắn cũng là con trai của tiểu thư Diệp gia." Nụ cười của Khổ Hà hơi kỳ lạ, "Hơn nữa ngươi luôn đánh giá thấp vai trò của Phạm Nhàn. Không nên xem hắn chỉ là một vị Thi Tiên, một hoàng tử Nam Khánh, hay một quyền thần. Thân phận then chốt nhất của hắn là con trai của tiểu thư Diệp gia, hắn đã thừa kế và nắm giữ rất nhiều điều quan trọng."
Hoàng đế Bắc Tề thầm giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn Khổ Hà đại sư, tâm trí chao đảo. Hắn hiểu rõ ý nghĩa trong lời thúc tổ, nhưng không dám tin vào đó. Thông qua Phạm Nhàn để hưởng lợi từ Nội Khố Giang Nam, đã là tình huống tốt nhất mà Hoàng đế Bắc Tề có thể tưởng tượng. Nhưng theo những gì thúc tổ nói... chẳng lẽ Phạm Nhàn có thể di chuyển cả Nội Khố về Bắc Tề?
"Loại người như Đại tông sư kiểu đó, có thể dùng để gây rối trong nước nhưng không thích hợp để chinh phục hay xây dựng quốc gia." Khổ Hà nói nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ Khánh Đế định một mình đối đầu với cả thiên hạ? Quân lực, quốc lực, cả hai đều không thể thiếu, cuối cùng trong chiến tranh, vẫn phải dựa vào quốc lực."
"Trừ phi Khánh Đế dám chạy đến Thượng Kinh thành một mình đối mặt với vạn quân địch..." Nụ cười của Khổ Hà trở nên thú vị, "Nhưng với tính cách nghiêm túc, khao khát lưu danh sử sách như hắn, làm sao có thể hành động điên rồ như Tứ Cố Kiếm."
Bờ môi Hoàng đế Bắc Tề hơi khô, vẫn chưa tin vào phán đoán của Khổ Hà. Phạm Nhàn, đang làm hoàng tử yên lành, vậy tại sao lại quyết định theo phe mình? Chẳng lẽ chỉ vì giao kèo giữa Hải Đường sư cô và y? Nhưng ai tin được một giao kèo đơn giản có thể khiến Phạm Nhàn trả giá đắt đến thế.
Những người khác cũng im lặng, nghe Khổ Hà và Hoàng đế Bắc Tề trò chuyện. Khổ Hà nhìn Hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Nhưng cho dù mong đợi ở Phạm Nhàn, trong hai năm tới bệ hạ cũng không được thể hiện ra điều gì.”
"Hiểu rồi, trẫm sẽ ngay lập tức chuẩn bị, ra tay nhắm vào Phạm Tư Triệt."
Khổ Hà gật đầu, trong lòng thầm vui mừng. Bệ hạ thật sáng suốt, chỉ cần ông thoáng nhắc nhở, hắn đã biết phải làm gì để không gây nghi ngờ cho Nam Khánh Hoàng đế.
"Trước đây ta đã nói rồi, cần phải kéo dài thời gian." Khổ Hà cúi đầu nói: "Sau khi ta qua đời, Mộc Bồng lập tức xuống núi, tới Nam Khánh."
Mọi người kinh ngạc nhìn Khổ Hà, không hiểu vì sao lúc này ngài lại giao nhiệm vụ cụ thể cho nhị đệ tử Mộc Bồng. Dù Thiên Nhất đạo chỉ có ít môn đồ, nhưng trong bốn học trò thân cận, Mộc Bồng vẫn luôn là người khiêm tốn, thực lực yếu nhất. Ngoài y thuật, hắn không có ưu thế nào khác.
"Con sống trên núi quanh năm, bên ngoài không mấy ai biết mặt con." Khổ Hà ho nhẹ hai tiếng, nhưng đã dùng tay che lại để máu khỏi phun ra, nhìn đệ tử thứ hai của mình, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn con tới Nam Khánh, không cần làm gì, chỉ cần tìm cách chữa bệnh cho Trần Bình Bình."
Mọi người càng thêm kinh ngạc. Trần Bình Bình kia là ai, chẳng phải là thần tử trung thành và thân cận nhất của Khánh Đế hay sao. Cho dù là sự kiện ba mươi năm trước hay chuyện mới xảy ra ở Đại Đông sơn và kinh đô, Trần Bình Bình đều đóng vai trò quan trọng nhất. Có tin đồn con chó trung thành này của Khánh Đế ngày càng suy yếu, sống không được bao lâu nữa, mọi người đều vui mừng... Nhưng Khổ Hà đại sư lại cho đệ tử có y thuật xuất sắc của mình đi chữa bệnh cho Trần Bình Bình!
Khổ Hà nghiêm khắc nhìn Mộc Bồng: "Dù thế nào đi nữa, ta cũng muốn con đảm bảo Trần Bình Bình tiếp tục sống, không được chết vì bệnh tật hay bất kỳ nguyên nhân tự nhiên nào!"
Đây là lời nói rất nặng, Mộc Bồng tuy trong lòng không hiểu nhưng vẫn cúi đầu nhận lệnh. Mọi người trong phòng đều nhìn Khổ Hà, dường như muốn nghe một lời giải thích, nhưng đại sư vẫn im lặng.
Đây là nước cờ cuối cùng Khổ Hà bày ra trước lúc lâm chung. Sau khi ổn định nội bộ chính trị của Tề quốc, ông đã nhìn về phương Nam. Đã có hai nước cờ được đặt ra trước đó, còn việc Trần Bình Bình này, chính là nước cờ mà ông thu về.
Khổ Hà không phải là Hoàng đế Khánh Quốc, ông không dựng lên một kế hoạch lớn kéo dài hàng chục năm mà chỉ dựa vào hiểu biết về vị tiên nữ từ rất lâu về trước cùng việc quan sát con người trong suốt thời gian này, cộng thêm những sự vụ tại Đại Đông Sơn và một vài yếu tố bất thường, ông đã nắm bắt được một tia sáng mờ nhạt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑