๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ông dựa trên suy đoán, liệu có phải bên trong Khánh Quốc, dưới vỏ ngoài yên ổn vẫn tiềm ẩn một vết thương cũ xé nát lòng người. Và nếu Trần Bình Bình qua đời vì bệnh tật, chết già một cách tự nhiên, thế thì những suy đoán về con người của Khổ Hà sẽ vô nghĩa, nên ông phải đảm bảo Trần Bình Bình tiếp tục sống, cho đến một ngày có người không muốn hắn sống nữa.
Mọi việc dường như đã được sắp đặt xong xuôi, Khổ Hà đại sư không còn hy vọng gì vào nhân gian này nữa, ông nhắm mắt lại, dường như sắp chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Thái hậu cố nén nỗi buồn đau và sợ hãi trong lòng, giọng nói run run hỏi: "Sau này Đạo môn sẽ xử lý ra sao?"
Thiên Nhất đạo đã cắm rễ trong triều đình, khổ tu sĩ lại đi khắp nửa thiên hạ, mơ hồ có quan hệ với hệ thống Khánh Miếu của Nam Khánh. Với sức mạnh lớn như thế, sau khi Khổ Hà đại sư mất đi, việc sắp xếp sau này là vô cùng quan trọng. Nhưng lúc này trong phòng có ba đại đệ tử của ông, cả ba đèu vướng thân phận nên không dám hỏi.
Khổ Hà đại sư vẫn nhắm mắt, dường như đã mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "Đạo môn giao cho Hải Đường."
Mọi người cúi đầu tuân lệnh, ba vị đại đệ tử gồm cả Lang Đào đều không ngạc nhiên. Hoàng đế và Thái hậu đều biết trước đại sư đã quyết định như vậy, ai cũng coi Hải Đường là lãnh tụ tương lai của Thiên Nhất đạo.
Nhưng hôm nay Hải Đường đang ở đâu?
Trong lòng mọi người đều hoài nghi. Đêm qua có nghe nói cô vẫn còn trên núi, nhưng bây giờ lại không thấy đâu. Vào giây phút đại sư Khổ Hà sắp ra đi, người đệ tử được sư phụ yêu quý nhất, người kế nhiệm của Thiên Nhất đạo lại không ở bên cạnh đại sư.
"Hải Đường phải đi giải quyết một số việc." Khổ Hà đại sư nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Trong ba năm tới, con bé sẽ không quay lại... Việc của Thiên Nhất đạo giao cho Lang Đào, còn ngọn núi xanh này, giao cho... tiểu sư muội của các ngươi."
Câu này ngài nói với ba đệ tử Lang Đào. Dù việc bên ngoài của Thiên Nhất đạo giao cho Lang Đào, nhưng ngọn núi xanh... mới là nền tảng của Thiên Nhất đạo. Tiểu sư muội? Ba người nhìn nhau, chẳng lẽ là... tiểu thư nhà họ Phạm?
Ánh mắt Hoàng đế Bắc Tề nhấp nháy, lập tức hiểu ý nghĩa của câu nói, trong lòng bắt đầu tính toán cách tận dụng việc này - chèn ép Hạ Minh Ký nhưng lại khiến Phạm Nhược Nhược nổi bật trên ngọn núi xanh, Quốc sư thật khéo léo, càng làm như vậy Hoàng đế Nam Khánh sẽ càng nghi ngờ Bắc Tề cố tình gây xích mích, ngược lại sẽ không nghi ngờ Phạm Nhàn, khiến điểm tựa cuối cùng của Bắc Tề càng an toàn.
Nhưng đến giờ, Hoàng đế Bắc Tề vẫn không dám tin một ngày nào đó Phạm Nhàn sẽ mang theo của hồi môn cực kỳ phong phú đến đất nước của mình.
Sau khi sắp xếp xong tất cả những việc thế tục, Khổ Hà đại sư nhẹ nhàng khép môi lại, không nói thêm lời nào. Ông lặng lẽ cảm nhận sinh mệnh trôi qua trong cơ thể, dù có chút hoang mang nhưng cũng cảm thấy vui sướng. Trước mắt ông hiện lên tất cả những ký ức qua bao năm tháng, và những hình ảnh ấy dừng lại cách đây mấy chục năm, trên một bức tranh tuyết trắng dường như vô tận.
Trong giây phút cuối cùng, Khổ Hà đại sư nhớ về những con kền kền trên bầu trời, những thuộc hạ hy sinh dọc đường.
Đêm dài vô tận, ánh sáng mờ trong chiếc lều giữa đêm đen, Tiếu Ân im lặng bên cạnh, và những cánh tay xếp ngay ngắn ngoài lều.
Thần Miếu hùng vĩ màu xanh đen dựa vào núi.
Gã mù giết ra từ trong Thần Miếu.
Cô bé chạy thoát ra từ trong miếu.
Thịt người thực sự không ngon. Đã sống thêm bao năm, biết rõ Thần Miếu trông thế nào, còn gì để bất mãn nữa? Đại tông sư Khổ Hà, đắm chìm trong dòng ký ức, mỉm cười phức tạp rồi cứ thế từ trần.
o O o
Trên vùng băng nguyên phía Bắc của Bắc Tề, một thiếu nữ mặc áo dệt bằng da thú đang cười nói với bộ lạc bằng tiếng dân tộc mình. Gương mặt cô nương này ửng hồng, nụ cười tươi tắn nhưng đôi mắt lại ẩn chứa nỗi buồn man mác.
Liên tiếp nhiều năm bão tuyết, khiến người Bắc Man khó có thể tồn tại trên vùng đất hoang vu này. Bộ tộc mà Thượng Sam Hổ tốn nhiều năm vẫn không thu phục được, bắt đầu vượt qua dãy Thiên Mạch cao ngút, di chuyển về phương nam ấm áp hơn.
Đã có nhiều bộ tộc định cư ở thảo nguyên tây bắc Khánh Quốc, nhưng họ phải trả giá bằng nhiều sinh mạng mới được những người bà con xa này chấp nhận.
Vẫn còn một số bộ tộc cùng người già, trẻ em phụ nữ sinh tồn trên hoang mạc băng giá phía bắc. Có lẽ do số lượng bộ tộc giảm đi nhiều, nên lượng con mồi ít ỏi vẫn đủ nuôi sống những người ở lại.
Không lâu trước, có tin đồn một thiếu nữ thuộc bộ tộc Khách Nhĩ Nạp đi lạc đến những bộ tộc này, bắt đầu tham gia săn bắn và chăn nuôi cùng mọi người. Ai cũng thích cô gái vì sự chăm chỉ và khéo léo. Ngay cả những con ngựa hung tợn nhất tới tay cô cũng trở nên ngoan ngoãn, mãnh thú dữ tợn cũng như sợ hãi mà chạy trốn ra xa.
Đám người Man chất phác chỉ không thích cách đi lả lướt của cô gái Khách Nhĩ Nạp này, vì trong môi trường khắc nghiệt, cách đi một bước lắc ba cái thật sự lãng phí thể lực.
Tất cả đều thấy tên của cô dễ nghe, Tùng Chi Tiên Lệnh - hình như nghĩa là một loài hoa nào đó nở rộ từng đóa một.