๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tứ Cố Kiếm sắp chết nằm ẩn náu trong Kiếm Lư, mặc dù vị Kiếm Thánh này đã trở thành phế nhân, danh tiếng của lão vẫn hiện hữu, khiến toàn bộ Đông Di Thành như có được trụ cột tinh thần. Tuy nhiên, xung đột nội bộ Đông Di Thành cũng bắt đầu nổi lên, sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, mâu thuẫn giữa phủ thành chủ và Kiếm Lư cũng sẽ bùng nổ.
Đối với Khánh Đế, sinh tử của Tứ Cố Kiếm không còn là vấn đề, điều thực sự quan trọng là số phận của Đông Di Thành sau khi lão qua đời.
Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ, Đông Di Thành khác hoàn toàn so với Bắc Tề và Nam Khánh, tiếp giáp biển cả, bị các nước chư hầu bao vây. Nếu Tứ Cố Kiếm qua đời, một con thú dữ sẽ nhanh chóng trở thành miếng mồi ngon. Dù là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề hay chính Hoàng đế lão tử, đều không bỏ qua miếng mồi này, chỉ là chưa rõ lúc đó bệ hạ sẽ phái ai tới tranh giành.
Y ngẩng đầu lên, liếc nhìn Sử Xiển Lập và Tang Văn, nói vắn tắt với Sử Xiển Lập về tình hình Nội Khố Giang Nam. Mặc dù Tô Văn Mậu liên tục gửi mật báo, Phạm Nhàn vẫn tin tưởng vào cảm nhận trực quan của Sử Xiển Lập hơn.
Nội Khố vẫn duy trì hiệu suất sản xuất cao. Với sự hỗ trợ mạnh mẽ của Phạm Nhàn, các lão chưởng quỹ như Thất Diệp đã dần nâng cao trình độ của tam đại phường lên tiêu chuẩn cũ của nhà Diệp gia. Phạm Nhàn cảm thấy an tâm phần nào, y có hai cơ quan then chốt trong tay là Giám Sát viện và Nội Khố. Cho dù vì niềm tin của Hoàng đế bệ hạ hay vì quyền lực của bản thân, cả hai đều phải được nắm thật chặt.
Trong Phạm môn tứ tử, chỉ có Sử Xiển Lập luôn ở bên cạnh Phạm Nhàn, còn Hầu Quý Thường, Dương Vạn Lý và Thành Gia Lâm hiện đang phấn đấu trong công việc của mình. Với sự hỗ trợ của Phạm Nhàn về tài chính và quyền lực, cộng thêm năng lực cá nhân, chắc chắn sau một thời gian ngắn họ sẽ trở thành những nhân vật then chốt trong triều đình Khánh Quốc.
"Triều đình hiện tại có rất nhiều chỗ trống, Bệ hạ đã tuyển chọn nhiều người trẻ. Vào thời điểm này, tuổi tác và kinh nghiệm không còn quá quan trọng." Phạm Nhàn nhìn Sử Xiển Lập, cười nói: "Sau này, ngươi hãy viết thư cho ba người bọn họ, để họ chuẩn bị sẵn sàng. Khi mùa xuân đến, có lẽ triều đình sẽ triệu họ về kinh đô báo cáo công việc."
Theo kế hoạch của Phạm Nhàn, Dương Vạn Lý chắc chắn sẽ gia nhập bộ Công. Hầu Quý Thường nhờ xử lý tốt việc ở Giao Châu, được Hoàng đế bệ hạ đặc biệt tin tưởng nên chắc chắn sẽ thăng hai cấp, nhậm chức Tri châu Giao Châu. Còn Thành Gia Lâm, mọi việc suôn sẻ, dự kiến sẽ tới Tô Châu ph , là người được đề bạt nhiều nhất.
Sử Xiển Lập há hốc mồm, không ngờ chỉ trong vài năm mà bốn thư sinh nghèo ngày xưa đã có vận mệnh tốt đẹp đến thế, bản thân mình có thúc ngựa cũng không thể theo kịp.
Phạm Nhàn biết Sử Xiển Lập đang nghĩ gì, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
"Kinh nghiệm quá non nớt, không thể thuyết phục được mọi người. Vấn đề là cả triều đình đều biết ba người là học trò của tiên sinh... e rằng sẽ gây nên nhiều tranh cãi." Sử Xiển Lập nghiêm túc nói.
Đôi mắt Phạm Nhàn hấp háy, mỉa mai: "Đã chết tới mấy trăm quan viên, nhất định phải bổ nhiệm người mới. Lấy đâu ra nhiều quan lại dự bị có kinh nghiệm? Đừng nói về kinh nghiệm non nớt, Hạ Tông Vi trước đây danh tiếng ngang hàng với Hầu Quý Thường, vào triều còn sau Quý Thường, nay đã có tư cách vào Ngự Thư phòng dự thính... liệu kinh nghiệm của hắn đã đủ sâu chưa?"
Hạ Tông Vi, một cái tên khắc sâu trong ký ức Phạm Nhàn. Hồi còn ở quán rượu Nhất Thạch Cư, y từng gặp chàng thư sinh trẻ tuổi có ngoại hình trung hậu này. Sau này chính hắn ta đã gây ra nhiều sóng gió ở kinh đô, ví dụ như việc nhạc phụ của Phạm Nhàn bị ép phải u uất từ quan.
Ban đầu hắn ta là bạn thân của Quách Bảo Khôn, con trai Thượng thư Lễ bộ Quách Du Chi, một người đích thực thuộc phe Thái tử. Nhưng sau đó hắn ta bất ngờ gia nhập Đô Sát Viện làm Ngự sử và ngả sang phía cho Nhị hoàng tử. Sau đó hắn ta lại chuyển sang ủng hộ Thái tử. Hai lần đổi phe này cuối cùng bị phát giác, hóa ra hắn ta... là người của Trưởng công chúa và chỉ làm theo ý ả.
Tuy nhiên... vào lúc kinh đô phản loạn, chính Tả Đô Ngự sử này đã dẫn một nhóm Ngự sử đứng ra, cá cược Thái tử Lý Thừa Càn sẽ không nỡ giết người, kéo dài thời gian quân phản loạn tiến vào kinh đô thêm một ngày, từ đó tạo cơ hội cho Phạm Nhàn tấn công Hoàng cung, nắm quyền kiểm soát và lật ngược tình thế.
Cho đến lúc này, mọi người mới thực sự nhận ra Hạ Tông Vi không thuộc về ai cả, hắn ta chỉ trung thành với Hoàng đế, vẫn luôn như thế.
Sau khi bệ hạ trở về kinh đô, nhờ công lao lớn, Hạ Tông Vi được thưởng công, leo lên nhanh như chớp. Mặc dù hiện chỉ giữ nguyên chức cũ ở Đô Sát viện nhưng đã có quyền tham gia bàn bạc chính sự ở Môn Hạ Trung Thư. Những người sáng suốt đều thấy rõ, tương lai có lẽ Hạ Ngự sử sẽ thay thế các Đại học sĩ già cả như Thư Vu, tiền đồ sáng lạng, không thể đo đếm.