๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn mỉm cười, giơ chén rượu lên: "Điều ta muốn biết cũng không nhiều."
"Trước hết ta phải xác nhận an nguy của Công chúa." Hồ Ca, đệ nhất cao thủ dưới trướng Tây Hồ Tả Hiền vương, uy danh chấn động Tây Thùy, rất được người Hồ tôn sùng, khí phách đương nhiên cũng phi phàm. Nhưng khi nói tiếng Hán, giọng điệu hơi mất tự nhiên, khiến phong thái kém uy nghiêm đi phần nào.
Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra một cái móc ngọc, đưa cho Hồ Ca. Nhận lấy móc ngọc, lông mày Hồ Ca nhíu chặt, có vẻ đang chìm vào dòng suy nghĩ. Phạm Nhàn im lặng quan sát, không làm phiền hắn hồi tưởng.
Mỗi quan hệ giữa Giám Sát viện và cao thủ số một dưới trướng Tả Hiền vương không phải nhờ Phạm Nhàn có bản lĩnh thông thiên, mà là do đối phương tự mình tìm đến, qua con đường vô cùng rắc rối. Đối với những người chủ động tìm tới cửa, thái độ của Giám Sát viện luôn như một - không chủ động, không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm.
Chỉ khi nào đối phương thực sự cung cấp thông tin hữu ích, Giám Sát viện mới bắt đầu theo đuổi mối quan hệ này. Và người duy nhất có thể chạm vào đường dây này là Phạm Nhàn, bởi vì mối liên hệ giữa Hồ Ca và Giám Sát viện là nhờ Mã Tác Tác mà có.
Hiện giờ Mã Tác Tác vẫn bị Hòa Thân Vương kim ốc tàng kiều, nhưng về mặt ngoàivẫn là người của Phạm Nhàn. Công chúa của bộ lạc người Hồ này là nữ tù binh, đồng thời cũng không phải. Bởi vì bộ lạc của cô đã sẵn sàng đầu hàng Đại hoàng tử, nhưng âm mưu bị phát giác, toàn bộ bộ lạc bị Vương trướng Tây Hồ tàn sát. Những người còn sống sót chỉ đành phải chia ra khắp nơi ở Tây Vực, ai nấy nương nhờ quý tộc.
Còn Hồ Ca, là dũng sĩ của bộ lạc, năm xưa đã ra ngoài, chưa kịp lập công cho bộ tộc đã nhận tin toàn tộc bị thảm sát.
Sau khi nhờ Mã Tác Tác xác nhận thân phận Hồ Ca, Phạm Nhàn bắt đầu âm thầm tăng cường liên lạc với hắn.
Không chỉ quen biết, Hồ Ca và Mã Tác Tác còn là bạn bè thời thơ ấu, theo lời người Trung Nguyên thì là thanh mai trúc mã. Vì vậy, nhìn khuôn mặt già nua của Hồ Ca, Phạm Nhàn băn khoăn không biết người Hồ ngày ngày tắm gió phơi nắng, chẳng lẽ lão hóa nhanh đến thế sao.
o O o
Hồ Ca cẩn thận cất móc ngọc vào ngực áo, nhìn Phạm Nhàn nói: "Đúng là ta muốn báo thù cho bộ tộc, nhưng đừng quên, ta cũng là người Hồ, nên có chuyện ta có thể nói, có chuyện ta không thể nói... Người Khánh các ngươi quá mưu mô, ta không tin được."
Phạm Nhàn hiểu rõ điều đó. Muốn Hồ Ca dẫn đường cho quân đội Khánh Quốc, hành quân ngàn dặm đánh úp Tây Hồ Vương trướng, chưa nói hắn có làm hay không, triều đình cũng không ai dám tin. Sau một hồi suy nghĩ, Phạm Nhàn nói: "Ta không cần ngươi làm gì, trái lại, ta có thể hỗ trợ ngươi. Nghe nói hiện giờ hoàn cảnh Tả Hiền vương cũng khó khăn, nếu ngươi giúp hắn ta vững vàng, chắc thế lực của chính ngươi cũng sẽ lớn mạnh."
Không đợi tên người Hồ đáp lời, Phạm Nhàn quyết đoán vẫy tay nói: "Ta sẽ hỗ trợ ngươi, yêu cầu cũng không nhiều. Thứ nhất, ngươi nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn chiến dịch tấn công vào mùa xuân tới, cho dù không thể ngăn chặn, ta cũng cần tin tức từ ngươi... Yên tâm, người Khánh chúng ta vốn thẳng thắn, sẽ không đánh lén, chỉ muốn dàn trận đối đầu, dọa nhau một phen. Chênh lệch thời gian này, chắc ngươi cũng hiểu rõ cách sắp xếp."
Lông mày Hồ Ca nhíu lại: "Bây giờ ngay cả Tả Hiền vương cũng không còn uy quyền, huống hồ là ta."
"Đó là vấn đề của ngươi, nếu muốn hợp tác, ngươi cũng phải thể hiện thiện chí. Ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu." Phạm Nhàn nhìn hắn bình tĩnh nói: "Muốn thuyết phục bọn họ, đương nhiên không thể chỉ dựa vào nắm đấm."
"Mọi quý tộc trên đời đều giống nhau, đều thích vàng bạc châu báu, lụa là."
Hồ Ca liếc nhìn quan viên trẻ tuổi đối diện.
"Ngươi cần bao nhiêu tiền để đút lót, ta sẽ cung cấp bấy nhiêu." Giọng Phạm Nhàn rất bình thường nhưng lộ rõ vẻ tự tin: "Hơn nữa, ngươi muốn khôi phục bộ tộc chắc cũng cần một số tiền lớn. Thực ra, giao dịch với ta rất đơn giản, ta chỉ cần hỏi ngươi một câu."
"Ngươi có muốn làm giàu không?"
Câu hỏi này Phạm Nhàn từng hỏi một số người. Ví dụ Chỉ huy sứ tiền nhiệm Cẩm Y vệ Bắc Tề là Trầm Trọng không muốn cùng Phạm Nhàn phát tài nên đã chết. Còn Quốc cữu Bắc Tề là Trường Ninh hầu rất sẵn lòng, nên không chỉ giàu có mà con trai Vệ Hoa còn làm quan lớn.
Lịch sử đã chứng minh, người hợp tác với Phạm Nhàn luôn rất hạnh phúc.
Nhưng Hồ Ca không biết thân phận thật của đối phương, lạnh lùng nói: "Ai cũng thích tiền bạc. Nhưng lời ngươi nói khiến người ta khó tin... Nhiều bạc đến thế, thậm chí một số thứ còn không thể mua được, ngươi nói một câu là bảo ta đồng ý... Đừng lừa ta, binh sĩ trên thảo nguyên chúng ta tuy chất phác nhưng không phải đồ ngốc."