๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mặc dù nói thế, Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi tiếc nuối. Bởi bệ hạ luôn cấm Giám Sát viện can thiệp quá sâu vào quân đội, nên Giám Sát viện ở Định Châu, chẳng kể là Tứ Xử quản lý các khu vực hay Nhị Xử thu thập tin tức, đều không có người đắc lực.
Đương nhiên, chắc chắn Giám Sát viện chắc chắn đã bố trí người bên trong Định Châu. Nhưng Phạm Nhàn nghĩ bên trong Định Châu thành rất an toàn nên không dám dùng những người đó, sợ quân đội và nha môn địa phương bất mãn, khiến quan viên cấp dưới của Giám Sát viện gặp rắc rối.
Đoàn người dừng xe ngựa nghỉ ở một nơi mát mẻ, im lặng chờ đợi mặt trời từ từ di chuyển. Cơm trưa chỉ ăn vội vài cái bánh với nước lã, Phạm Nhàn cũng không ngoại lệ, mỗi lần hành động như thế này đều khiến thuộc hạ Giám Sát viện cảm thấy gần gũi hơn. Chỉ có Dịch thừa kinh ngạc, ngay cả Tiểu Công gia cũng phải vất vả gặm bánh khô thế này.
Khi bóng cây của bức tường đất phía sau xe ngựa dần kéo dài, một thuộc hạ của Phạm Nhàn huýt sáo trở về, trên tay còn xách những món đặc sản của người Hồ mua dọc đường, có vẻ rất cẩn thận trên đường đi. Sau khi ném đồ lên xe, hắn hạ giọng nói vài câu với Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn Mộc Phong Nhi cười nói: "Xem ra đối phương còn nôn nóng hơn cả chúng ta, vậy thì tới gặp thôi."
Mộc Phong Nhi suy nghĩ một lát, chắc chắn không phải âm mưu gì, bởi trong Định Châu thành là thiên hạ của Đại Khánh, không ai dám mưu hại Giám Sát viện, bèn gật nhẹ đầu, đi gọi Dịch thừa kia.
Ra khỏi đoàn xe, Phạm Nhàn cùng Mộc Phong Nhi cùng với tên Dịch thừa kia, vỏn vẹn ba người lẻn qua tường đất, đi ngang qua phố xá náo nhiệt, giả vờ như thương nhân Khánh Quốc lần đầu ghé thăm, tò mò rảo bước. Không biết đi được bao lâu, cuối cùng đã tới một tiệm thịt dê.
Phạm Nhàn nhìn thấy cửa hàng này không có bảng hiệu, không nhịn được cười nói: “Mẹ nó, chỗ này rõ là khó tìm.” Y vỗ vai tên Dịch thừa: “Xem ra thằng nhóc nhà ngươi được việc đấy, ngay cả những nơi này cũng biết.”
Dịch thừa chỉ thấy khắp người mềm nhũn, thầm nghĩ đây là bờ vai từng được Tiểu Công gia vỗ, xem ra nửa tháng tới không dám tắm rửa... Không đúng, bình thường mình chỉ tắm mỗi tháng một lần, hay là nửa tháng không đi tìm nữ nhân, không đi tìm nữ nhân, có vẻ hơi thiệt thòi...
Đang lúc tên Dịch thừa đắm chìm trong dòng suy nghĩ lộn xộn ấy, Mộc Phong Nhi đã trước tiên bước vào tiệm thịt dê, nghiêng người đi qua cửa trong ngôi nhà đất, bịt mũi, men theo hành lang vào tận trong, ngồi xuống tấm chiếu đã hẹn trước với người nọ.
Trong tiệm có bốn tấm chiếu, trên mỗi chiếu đặt một cái bàn nhỏ, dùng để phục vụ rượu thịt cho khách. Các tấm chiếu cách nhau bằng tấm vải mỏng, ngăn cách âm thanh tương đối kém nhưng cũng coi như có cái thú riêng.
Phạm Nhàn ngồi phía trong cùng. Dịch thừa chỉ dám ngồi nửa mông phía ngoài, trong lòng thầm nghĩ sao vị người tôn quý như vậy lại nhất quyết muốn tới quán ăn kém sang trọng này, không biết là để gặp ai?
Sau đó hắn sợ hãi nhận lấy chén rượu Tiểu Công gia đưa tới, cẩn thận nhấm nháp một ngụm, sau đó ngất ngư mê man.
o O o
Ăn vài miếng thịt dê, uống hai chén rượu nồng, đôi mắt Phạm Nhàn càng lúc càng sáng bừng. Y liếc nhìn tấm màn treo bên cạnh, ra hiệu cho Mộc Phong Nhi.
Mộc Phong Nhi suy nghĩ một chút, bưng chén rượu đứng dậy, vén tấm rèm sang chiếu bên kia. Khi tấm màn vén lên, đôi mắt Phạm Nhàn sắc bén, nhìn thấy người đối diện khoảng bốn mươi lăm tuổi, da mặt đen sạm, dù sao cũng là người Hồ nên khó phán đoán chính xác tuổi tác.
Lúc này mặt trời chiếu rọi thẳng xuống, trời dần nóng lên, song trong ngôi nhà đất vẫn mát mẻ thanh tịnh. Đây không phải thời điểm thích hợp để uống rượu, nên tiệm thịt vắng vẻ lạ thường, chỉ có Phạm Nhàn cùng người Hồ bí ẩn kia.
Không rõ Mộc Phong Nhi nói gì với người Hồ bên kia, khá lâu sau tấm rèm vải mới được vén lên. Mộc Phong Nhi gật đầu với Phạm Nhàn, ra hiệu đã xác nhận danh tính đối phương.
Phạm Nhàn nghiêng người, chăm chú nhìn người Hồ sắc mặt bình tĩnh kia, thấy đôi bàn tay ấy vẫn cầm chắc chén rượu, đôi mắt không hề dao động. Y chậm rãi cất lời:
"Đại cao thủ dưới trướng Tả Hiền vương sao lại phải cải trang, lén lút như thế?"
Người Hồ buông chén rượu xuống, liếc nhìn Phạm Nhàn, muốn biết thân phận thực sự của chàng trai trẻ này. Ánh mắt hắn sắc bén ấy như muốn xuyên thấu tâm can, khí thế kinh người.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, không hề rung động.
Người Hồ hơi nhướn mày, có vẻ không ngờ một quan viên Giám Sát viện Khánh Quốc lại có thực lực và tâm cơsâu xa đến thế.
"Không sai, ta chính là Hồ Ca," Người Hồ trông khoảng bốn mươi tuổi, mắt sắc như chim ưng chăm chú nhìn Phạm Nhàn, "Hắn nói ngươi là thủ lĩnh, vậy ta sẽ nói chuyện với ngươi."