๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đoàn người nhanh chóng xếp hàng tới lượt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn chú ý thấy binh lính Định Châu dù kiểm tra nghiêm ngặt nhưng không lợi dụng để thu tiền hay cố ý gây khó dễ cho thương nhân, nông dân, tốc độ lại rất nhanh.
Mộc Phong Nhi đưa giấy thông hành, công văn thông quan, khế ước bán trà đã chuẩn bị sẵn. Giáo quan kia hơi ngạc nhiên, nhíu mày, có vẻ thấy có điểm gì đó kỳ lạ.
Phạm Nhàn híp mắt quan sát, không biết nơi nào có vấn đề nhưng trong lòng không hề hoảng hốt, dù sao chiều nay sẽ đến phủ Tổng đốc khu vực Tây Lương bộc lộ thân phận, hai bên sẽ không hiểu lầm gì.
Giáo quan ngạc nhiên thực ra không phải vì những giấy tờ này có vấn đề gì, mà vì chúng quá đẹp, nhất là con dấu và chữ ký... lại là quan đứng đầu của các nha môn. Như vậy cho thấy thân phận đoàn thương nhân này rất quan trọng, nếu không các quan lão gia trong triều đình đâu có tự mình duyệt xét những giấy tờ này.
Đoàn người Phạm Nhàn hoàn toàn không ngờ điểm này lại gây chú ý. Giám Sát viện chuẩn bị những giấy tờ này là cực kỳ đơn giản, chỉ có điều gần đây bị Đô Sát viện trông chừng, những giấy tờ này dứt khoát dùng hàng thật từ các bộ nha, nhưng mà... quá thật lại quá dễ nhận ra. Giá như lúc này Vương Khải Niên vẫn phụ trách tất cả chi tiết bên cạnh Phạm Nhàn, có lẽ sẽ không mắc lỗi này.
Vị giáo quan kia lạnh lùng nhìn Mộc Phong Nhi một cái rồi vô thức liếc nhìn Phạm Nhàn, hiểu rằng chàng trai trẻ tuổi tuấn tú quý phái kia mới là thủ lĩnh đội buôn này.
Phạm Nhàn không quay đầu lại nhìn hắn, lúc này y đang cảm thấy hứng thú quan sát tường thành Định Châu trước mắt, thầm suy đoán, xung quanh Định Châu thành là một vùng bình nguyên hoặc hoang mạc, những tảng đá lớn kia phải chuyển từ đâu về đây để xây thành? Đất sét kết dính giữa các tảng đá với nhau? Thế mà cũng có thể xây nên thành luỹ à?
Tên quan giám thị cau mày, trong tiềm thức không muốn gây sự với chàng trai trẻ tỏ ra mắt cao hơn đầu này, gật đầu cho phép đội buôn đi qua. Chỉ có điều nhìn theo đoàn người kia sau khi vào thành, hắn gọi một thuộc hạ lại, thì thầm dặn dò vài câu.
o O o
Phạm Nhàn không hay biết việc mình chiêm ngưỡng thành luỹ sẽ lại cho binh sĩ Định Châu ấn tượng mắt cao hơn đầu, y thực sự rất thích dùng đôi mắt của mình để quan sát, tìm hiểu mọi thứ trên đời này. Dù sao đây cũng là cuộc đời thứ hai khó có được, nên đối với vẻ đẹp hay lịch sử xung quanh cuộc sống, y luôn có ham muốn tìm hiểu mãnh liệt.
Y từng chiêm ngưỡng thành cổ hàng trăm năm ở kinh đô, cũng xâm nhập vào hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt của kinh đô, nay may mắn đến được Định Châu thành ở phía tây đế quốc, tất nhiên y rất tò mò. Hơn nữa trong lòng hắn vẫn day dứt, không biết bao giờ mới có cơ hội được chiêm ngưỡng tòa thành huyền thoại được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất đại thành - Đông Di thành.
Từ lúc theo vào thành Dịch thừa vẫn nguyên gương mặt ủ ê, dần hiểu được lý do Đạm Bạc Công mang theo một nhân vật nhỏ như mình vào thành, là vì Tiểu Công gia định đi dạo phố, mà đường đi trong Định Châu thành lộn xộn, các phố xá nối tiếp nhau không theo quy luật, nếu không có người địa phương dẫn đường, nhiều nơi không tên tuổi sẽ khó mà tìm thấy.
Điều khiến hắn hơi đau đầu là Tiểu Công gia cao quý này có vẻ như lần đầu đến nơi hẻo lánh như thế, rất tò mò với mọi thứ, đi loanh quanh khắp nơi mà không biết mệt, nhất là những đồ dùng của người Hồ từ bộ lạc phía tây chuyển về càng thu hút sự chú ý của y trong thời gian dài.
Ước chừng khoảng nửa ngày, Phạm Nhàn và đoàn người đã tham quan khắp khu phố buôn bán ở Định Châu, hoàn thành trách nhiệm của đội buôn một cách tích cực.
Dưới chân một bức tường đất, Phạm Nhàn híp mắt nhìn thành lầu Định Châu phía xa, hạ giọng hỏi: "Tin tức đã chuyển đi chưa?"
Mộc Phong Nhi cẩn thận nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói: "Theo thỏa thuận của hai bên, đã phát tin đi rồi, có điều chúng ta đến sớm hơn hai ngày, sợ rằng đối phương chưa kịp vào thành."
Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhất định phải đến sớm hơn hai ngày. Ta rời kinh cũng không thể phong tỏa tin tức được, chắc chắn Hoằng Thành biết ta sắp đến, nếu bị thằng nhãi đó ngăn lại, chỉ sợ sẽ bị ép rượu suốt, làm sao còn thời gian làm việc. Huống hồ ai biết được trong quân doanh và phủ Tổng đốc có gian tế người Hồ hay không."
Mộc Phong Nhi liếc nhìn Dịch thừa phía sau đoàn người tỏ vẻ lo lắng, nói: "Nếu không phải không quen địa hình, thật sự không nên mời tên này dẫn đường, chẳng biết sau này xử lý ra sao."
Phạm Nhàn cười nói: "Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chúng ta cần bảo đảm an toàn cho đối phương nên mới phải cẩn thận như vậy. Còn Dịch thừa kia, lúc về sẽ cho hắn hai mỹ nhân là được."