๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gã giáo quan kia lau sạch rượu trên mặt, ngơ ngác nhìn Đại tướng quân, không biết Đại tướng quân tức giận điều gì, hay là vì hồi nãy lúc ở ngoài đường mình đã làm mất mặt Đại tướng quân nên bây giờ ngài mới dùng chiêu này để tỏ vẻ khinh bỉ với mình?
Đại tướng quân Lý Hoằng Thành không thèm liếc mắt nhìn thuộc hạ một cái, chỉ ngơ ngác nhìn xuống Phạm Nhàn giả dạng thương nhân dưới sảnh, há hốc miệng, ngón tay chỉ chỉ xuống dưới, run rẩy nhưng không nói nên lời.
Phạm Nhàn liếc nhìn hắn một cái, híp mắt lại, khẽ lắc đầu một cái.
Lý Hoằng Thành nhanh chóng kìm nén nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, ho khan hai tiếng, hắng giọng nhìn đám thuộc hạ xung quanh rồi nói: "Tất cả xuống hết đi, sắp xếp lại giấy tờ, tí nữa phủ Tổng đốc đến cướp người, các ngươi phải cản bằng được chúng lại cho ta."
"Vâng." Những binh sĩ áp giải gian tế vào phủ đã đi ra theo lệnh, nhưng gã giáo quan và vài thuộc hạ thân tín của Lý Hoằng Thành vẫn ở lại.
"Thưa tướng quân, không thẩm vấn nữa sao?" Gã giáo quan lau sạch rượu trên mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cấp trên.
Lý Hoằng Thành tức giận nói: "Thẩm cái rắm! Không được đánh thì thẩm vấn thế quái nào được?"
Không được đánh? Chẳng lẽ những lời tên gian tế vừa nói đã thực sự thuyết phục được Đại tướng quân hay sao? Gã giáo quan ngây ngốc nhìn Lý Hoằng Thành, mất một lúc mới kịp phản ứng, cảm thấy cuộc đời quả thực quá phi lý.
Đợi khi trong phủ đã yên tĩnh hơn nhiều, Phạm Nhàn dưới sảnh mới mở miệng cười hỏi: "Bốn người kia không đi, có phải là thuộc hạ thân tín của ngươi không?"
Lúc này Lý Hoằng Thành đã nhảy xuống từ trên sảnh, vừa bước xuống vừa lầm bầm: "Nói bậy, nếu không phải người đáng tin cậy thì làm sao dám để lại đây."
"Thế thì tốt rồi." Không thấy Phạm Nhàn dùng sức như thế nào, chỉ thấy những sợi dây gân bò đã đứt từng khúc rơi xuống đất.
Bốn tên thuộc hạ thân tín của Lý Hoằng Thành mở to mắt kinh ngạc, không tin vào mắt mình, thầm nghĩ người này là cao thủ từ đâu tới? Đối với sự phi lý của cuộc đời, bọn họ có thêm một tầng nhận thức sâu sắc - đó là dây thừng gân bò do quân đội đặc chế, có thể trói chặt một cao thủ cửu phẩm, sao lại bị người này kéo đứt dễ dàng như vậy! Bọn chúng không biết chân khí bá đạo trong người Phạm Nhàn đã đạt đến tuyệt đỉnh, hơn nữa với tính chất đặc thù của nó, khi phát huy hết toàn lực có thể nói không gì mà không phá nổi.
Bốn người kia thấy Phạm Nhàn thoát khỏi trói buộc, vô thức rút vũ khí ra chém tới, nhưng may mắn là bọn họ không phải đần độn. Thấy tình hình trong sảnh khá kỳ quái, ai nấy liếc nhìn nhau, dưới chân nhũn ra lên.
Phạm Nhàn sờ sờ cổ tay đỏ ửng do bị trói, nhìn Lý Hoằng Thành trước mặt nói: "Đám thuộc hạ của ngươi thật hung ác."
"Nói bậy! Không hung ác thì làm sao bắt được lũ người trong viện của ngươi?" Lý Hoằng Thành vỗ một cái lên vai y, nói: "Nhóc con nhà ngươi sao lại chạy tới đây? Còn suýt gây ra đại loạn."
Phạm Nhàn bị đau, nói: "Bị đám người của ngươi đánh đấy, đừng có đập nữa."
Lý Hoằng Thành nghe rõ ràng, tên này chỉ tìm cách tố cáo thôi. Nhưng với tư cách là Đại tướng quân, hiểu rõ phong cách làm việc của bọn thuộc hạ. Hắn cũng biết người có thân phận như Phạm Nhàn chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trả thù. Hắn cười khà khà hai tiếng, không nói gì thêm, chỉ muốn lảng tránh.
"Đại nhân?" Tên giáo quan cuối cùng cũng không chịu đựng nổi tình huống phi lý hoang đường này, không nhịn được mở miệng hỏi.
o O o
Phạm Nhàn quay người chỉ vào gã Dịch thừa đang ngủ say trên ghế, nói: "Hắn biết thân phận của ta, tạm thời đừng để hắn đi ra ngoài, đợi xong việc rồi tính."
Lý Hoằng Thành gật đầu, ôm vai Phạm Nhàn, tươi cười nói: "Tin tức từ kinh đô cho biết ngươi còn ít nhất mười ngày nữa mới tới, đến sớm thế này, chắc là có chuyện tốt phải không? Hiện giờ ta là Thổ bá vương ở Định Châu, có chuyện gì tốt thì phải chia cho ta một phần đấy."
Phạm Nhàn nhíu mày, liếc nhìn Lý Hoằng Thành một cái, trong lòng càng thấy kỳ quái. Vị này đường đường thế tử gia, sao bây giờ lại giống như tên lưu manh, nhất là trên người có mùi hôi thối nồng nặc... Y rùng mình, thoát khỏi vòng tay nồng nhiệt của đối phương, nói: "Chuyện tốt thì không có, chuyện xấu thì nhiều lắm, dù sao ta cũng không thể nói cho ngươi biết được. Chẳng qua có một số việc cần ngươi giúp xử lý."
Hai vị cấp trên nói chuyện, lại quên mất những thuộc hạ bên cạnh. Bốn tên thuộc hạ thân tín của Lý Hoằng Thành đã lờ mờ nghe được thân phận thực sự của những "gian tế" kia, không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau. Rồi nhìn những kẻ bị trói như bánh chưng, mặt mũi đầy vết thâm tím, trong lòng hoảng hốt, nghĩ nếu thực sự đánh người của triều đình, với tính cách độc ác và bao che cho nhau của hai vị lão tổ tông Giám Sát viện trong truyền thuyết, bọn họ sẽ ra sao đây?