๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Có nên cởi trói cho những... huynh đệ này không?" Gã giáo quan nhịn không được xin ý kiến Lý Hoằng Thành.
Lý Hoằng Thành quát: "Cái tên khốn kiếp không hiểu chuyện kia, còn không mau mau cởi trói cho bọn họ!"
Bốn gã lật đật cởi trói cho đám thuộc hạ của Phạm Nhàn, rồi đứng thừ người ra một bên, cười cười xin lỗi. Đám thuộc hạ Giám Sát viện cũng chẳng tỏ vẻ tức giận gì, quen làm nhiệm vụ mật thám, đâu quan tâm những chuyện nhỏ nhặt thế này.
"Phong tỏa hết mọi tin tức, không được để lộ chút tin đồn nào. Còn nếu có ai hỏi về những tên gian tế bị áp giải vào phủ hôm nay thì bảo là phủ Đại tướng quân đang gấp rút thẩm vấn."
Không rõ Phạm Nhàn và Lý Hoằng Thành nói gì, Lý Hoằng Thành quay lại, lạnh lùng dặn dò vài câu, đảm bảo là hành tung của Phạm Nhàn sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.
"Ba ngày nữa, ngươi chọn một vài tử tù trong ngục..." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Tiếp theo phải làm thế nào, đám người của ta sẽ giúp thuộc hạ của ngươi dọn dẹp sạch sẽ."
"Việc đó tự có bọn chúng làm, trước tiên chúng ta cần nói chuyện cái đã." Lý Hoằng Thành vẫn ôm vai Phạm Nhàn, như sợ y chạy mất, lôi kéo y về phía sau viện.
Đám quan lại phủ Đại tướng quân và Giám Sát viện chứng kiến cấp trên của mình vai kề vai rời đi, không khỏi trố mắt nhìn nhau, rơi vào im lặng, không biết phải xưng hô thế nào, xử lý ra sao. Một lúc sau, gã giáo quan bắt bọn họ vào phủ ho khan hai tiếng, nhìn Mộc Phong Nhi rồi nói: "Đại nhân là người trong viện à?"
Mộc Phong Nhi gật đầu, không thèm đoái hoài tới hắn.
"Vậy vị đại nhân kia là... Tiểu Phạm đại nhân?" Gã giáo quan hạ giọng, run rẩy hỏi.
Mộc Phong Nhi biết mối quan hệ thân mật giữa Đề ti đại nhân và Thế tử Tĩnh Vương, rất nghiêm túc gật đầu. Gã giáo quan kia nuốt nước bọt, lúc này mới biết mình đã bắt phải nhân vật tầm cỡ nào. Nghĩ đến đối phương chính là tiểu tổ tông Giám Sát viện mà trước đây mình vô cùng e sợ, sắc mặt hắn trắng bệch hơn cả hoa trên thảo nguyên.
o O o
Ban đầu, phủ Đại tướng quân là phủ đệ của Diệp gia, sau đó thế tử Tĩnh Vương Hoằng Thành gia nhập Tây Chinh quân, với thân phận của mình, hắn luôn ở đây. Hai năm trước, kinh đô phản loạn, phân nửa Định Châu quân vào kinh bình định, từ đó Diệp Trọng và Cung Điển ở lại kinh đô, không hề trở về đây. Vì vậy, phủ Đại tướng quân trở thành phủ đệ riêng và nha môn của Lý Hoằng Thành.
Trong phủ không có người không có liên quan, men theo con đường vào sau viện mà không thấy bóng dáng một hạ nhân nào. Phạm Nhàn thầm cảm thấy lạ nhưng không lộ ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh buốt trong vườn, quen dần với không khí lạnh lẽo, cô quạnh hoàn toàn khác Trung Nguyên, sau đó mới cân nhắc mở lời: "Ngươi phải dặn dò rõ ràng bên dưới, tuyệt đối không được để lộ chuyện hôm nay ta đã vào Định Châu thành."
"Nói bậy! Ngươi đến sớm mười ngày chắc chắn là có việc. Với thân phận hiện tại, ngươi còn sợ cái gì chứ?" Lý Hoằng Thành cầm theo một bầu rượu lớn, rót đầy hai chén đặt trước mặt.
"Ta không muốn có kẻ nào do việc ta đến sớm mà đoán ra ta... đến để gặp người khác."
Cổ tay Lý Hoằng Thành đang rót rượu khựng lại một chút.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Chuyện này ta không giấu ngươi, ta chôn một cái đinh trên thảo nguyên, hôm nay chính là đến gặp cái đinh đó, nhưng... " Hắn nhấn mạnh: "Ngoài ngươi ra, ta không muốn bất kỳ ai biết việc này, vì cái đinh đó chết hay sống sẽ ảnh hưởng đến sinh mệnh của rất nhiều người Khánh Quốc."
Lý Hoằng Thành suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: "Như lời ngươi nói trước đó, ta sẽ xử lý tốt, tìm vài tử tù giả làm các ngươi, không để lộ ra chút nghi ngờ nào."
"Còn một việc rất quan trọng." Phạm Nhàn nói: "Trong viện cần một lối đi bí mật tới bộ lạc Tây Hồ, ta không muốn bị quân đội dưới quyền ngươi chặn bắt, vì vậy cần sự hợp tác của ngươi."
Lúc này Lý Hoằng Thành đã lấy lại bình tĩnh, nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta chỉ nhắc nhở ngươi một điều, bất kỳ hạt lương thực nào ngươi đưa đến thảo nguyên cũng có thể giết chết một binh sĩ Đại Khánh của ta."
Không đợi Phạm Nhàn giải thích, Lý Hoằng Thành nhìn thẳng vào mắt y nói tiếp: "Ta không quan tâm triều đình nghĩ thế nào, cũng không quan tâm Trần Viện trưởng có mưu đồ gì, ta cũng không để ý ngươi có ý định gì, nhưng ta phải cảnh báo ngươi, người Hồ... là một thứ tồn tại hoàn toàn khác, ngươi chưa từng ở biên ải nên không hiểu bọn chúng tàn nhẫn và thất thường như thế nào. Nuôi hổ thành họa, ngươi cần cẩn trọng."
Phạm Nhàn cảm nhận được tấm lòng trong lời cảnh báo đó, gật đầu trấn an: "Yên tâm, ta có chừng mực."
Y cầm chén rượu, cùng Hoằng Thành uống cạn, rồi ngắm nghía khuôn mặt đầy râu ria và nếp nhăn trên khóe mắt của đối phương, không biết phải nói sao. Hai người im lặng, sân sau yên tĩnh.