๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Khi Giám Sát viện thực sự trở thành Kiểm Tra viện, giá trị sử dụng của Hạ Tông Vĩ cũng hết." Phạm Nhàn lắc đầu, "Hiện giờ Hoàng đế bệ hạ chỉ còn vài người con trai, chỉ có thể là thằng nhóc lão tam kế vị, dù sau này lão tam suy nghĩ thế nào, lúc mới lên ngôi cũng phải cân nhắc thái độ của ta... Hạ Tông Vĩ đã ép ta lâu như vậy, không trả một cái giá nào sao được?"
"Hắn chỉ là cỏ không rễ, bị nắm trong tay Hoàng đế bệ hạ, nên số phận của hắn phụ thuộc vào Hoàng đế bệ hạ còn sống được bao lâu."
Lý Hoằng Thành nghe vậy trong lòng phát lạnh.
Phạm Nhàn nhắm mắt lại nói: "Tất cả mọi người đều cho rằng bệ hạ thân thể khỏe mạnh, lại là một vị Đại tông sư, nhưng đâu có nghĩ rằng, bệ hạ hiện cũng đã tới lục tuần."
Lý Hoằng Thành lắc đầu: "Phải thừa nhận, ta nhìn sự việc chẳng bao giờ xa bằng ngươi."
"Điều này là tất nhiên, nếu không năm xưa ngươi đâu có bị Tịnh Vương gia giam cầm trong phủ lâu như thế." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.
"Nay nghĩ lại, đúng là ngươi đã cứu ta một mạng." Lý Hoằng Thành cúi đầu nói: "Nếu như hai năm trước ta cứ ở lại kinh đô, chỉ e bây giờ đã chết rồi."
Hắn ngẩng đầu lên, thở dài não nuột: "Giống như lão nhị vậy."
o O o
Nhắc tới những người đã khuất, không khí trong sân lại trở nên nặng nề. Một lúc lâu sau, Lý Hoằng Thành cố nén nỗi buồn, nói: "Đương nhiên, việc này không thể trách ngươi. Hôm đó chuyện ngươi với lão nhị nói với trong quán trà ngoài Bão Nguyệt lâu, sau này hắn cũng kể lại cho ta nghe... Ta biết, ngươi chỉ muốn hạ thấp lão nhị xuống, cũng muốn cứu mạng sống của hắn. Có điều... con người hắn ấy, thật ra cũng giống ngươi, cứng đầu không chịu nghe ai."
Ngay từ đầu, trong cuộc tranh giành ngôi vị, Lý Hoằng Thành đã đứng về phía Nhị hoàng tử. Sau khi Phạm Nhàn nắm quyền Giám Sát viện, mới có thể đánh văng Lý Hoằng Thành ra khỏi vũng bùn độc này, nhưng lại không thể đánh văng Nhị hoàng tử. Có điều Phạm Nhàn hiểu rõ, Lý Hoằng Thành ủng hộ Nhị hoàng tử, không chỉ vì lợi ích tương lai, mà còn bởi vì họ vốn là bằng hữu thân thiết.
"Thật xin lỗi vì sự ra đi của họ." Phạm Nhàn nói: "Nhưng trên đời này có quá nhiều việc chúng ta không thể giải quyết triệt để."
Lý Hoằng Thành chăm chú nhìn Phạm Nhàn, nói: "Dù là lão Nhị hay Thái tử điện hạ, đều hết sức nỗ lực làm một số việc. Nhưng dường như chỉ có ngươi, từ lúc bắt đầu đã dự liệu được rằng các hoàng tử này tuy vất vả cực nhọc nhưng cuối cùng sẽ kết thúc trong thất bại thảm hại. Làm sao ngươi có thể nhận ra điều này? Hay là ngay từ đầu ngươi đã tính toán thấu đáo, thấy rằng bọn họ không hề có khả năng thành công?"
Phạm Nhàn thành thật đáp: "Điều này liên quan tới việc giáo dục từ nhỏ. Khi còn bé, nãi nãi hay bế ta kể về bệ hạ thế này, bệ hạ thế kia, bệ hạ chiến công hiển hách... Ta quen dần, rồi cũng tin như vậy. Hơn nữa..."
Hắn lắc đầu: "Sự thật sau cùng cũng chứng minh, bệ hạ quả thực... bách chiến bách thắng."
Lý Hoằng Thành im lặng, chỉ biết lắc đầu.
Phạm Nhàn khuyên nhủ: "Hay là nên về kinh đô một chuyến. Ta biết ngươi sợ thấy cảnh lại nhớ đến người, nhưng viếng lão Nhị cũng tốt, hắn được mai táng trên ngọn đồi đẹp đẽ cùng Thừa Càn, Hoàng hậu, Trưởng công chúa... Cảnh trí nơi ấy cũng không tệ. Hơn nữa, thân thể Vương gia ngày một yếu đi, ngươi làm con, cũng nên về thăm."
Lý Hoằng Thành không đồng ý, chỉ thành thật nói: "Năm ngoái phụ thân bệnh nặng, may nhờ ngươi chăm sóc, Nhu Gia có gửi thư báo... Xin cảm ơn."
"Giữa chúng ta đâu cần lời cảm ơn.” Phạm Nhàn nhìn hắn, làm như lơ đãng nói một câu: “Đến cuối năm, Nhược Nhược sẽ về kinh..."
Lý Hoằng Thành giật mình, ánh mắt sáng bừng lên.
"Diệp Linh Nhi đến Định Châu giải sầu, sao không thấy cô nàng?" Phạm Nhàn hỏi về người mình quan tâm.
Sau khi Nhị hoàng tử mất, Uyển Nhi ở bên Diệp Linh Nhi một thời gian nhưng hiệu quả không được tốt. Sau đó, Diệp Trọng xin ý chỉ cho con gái về Định Châu nơi cô lớn lên từ nhỏ. Ở đây có Lý Hoằng Thành, tình cảm giữa hắn với Nhị hoàng tử sâu nặng, để hắn chăm sóc Diệp Linh Nhi rất thích hợp.
Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, nói: "Vị Vương phi này sau khi nhìn thấy thảo nguyên, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Chỉ có điều cô nàng không phải là người thích rảnh rỗi, lúc này đang ở Thanh Châu."
"Thanh Châu?" Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, trách cứ nói: "Đó là châu thành xa xôi nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể giao chiến với Tây Hồ!"
"Ta còn cách nào?" Lý Hoằng Thành lườm ymột cái, "Trong Tây Đại doanh có vô số cựu tướng lĩnh nhà Diệp gia, bọn họ nhìn Diệp Linh Nhi như nhìn tiểu tổ tông, rắm cũng không dám đánh. Cô nàng ấy muốn ra chiến trường biên cương chữa thương, ta làm sao ngăn được?"
Phạm Nhàn liên tục lắc đầu, mắng: "Đúng là điên rồ." Ngay sau đó y bỗng nghĩ đến điều gì, nói: "Cũng may, ta sắp đi Thanh Châu, khi trở về sẽ trói cô nàng lại."
Nghe vậy, Lý Hoằng Thành hít một hơi lạnh, tức giận mắng: "Ngươi đi Thanh Châu? Chẳng lẽ muốn gây chuyện, sau đó bệ hạ thảm sát toàn bộ Định Châu quân để chôn cùng ngươi!"