๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bộ hạ có thể không quan tâm, nhưng chẳng lẽ các cơ thiếp trong phủ cũng không quan tâm?" Phạm Nhàn nhặt một lát dưa chuột, nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm nói.
Lý Hoằng Thành giật mình, một lúc sau mới cười nói: "Trong phủ không có cơ thiếp nào cả, người nhà Diệp gia đã quay về kinh đô hết rồi, ta chỉ giữ lại vài người hầu thôi."
Phạm Nhàn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, có phần không tin vào tai mình. Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành, thuở trước ở kinh đô đã nổi tiếng phong lưu, âm thầm thay Nhị hoàng tử quản lý nửa thanh lâu hồng phấn trong thiên hạ, có thể nói là đêm đêm đổi người trên giường, vậy mà bây giờ ở Định Châu một mình, xung quanh thậm chí không có một cơ thiếp nào?
Dường như đoán được Phạm Nhàn đang nghĩ gì, Lý Hoằng Thành dùng ngón tay gõ nhẹ bát rượu, nhẹ giọng nói: "Ta không còn thích những thứ đó nữa."
Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, mới âm u nói: "Chuyện này là ta có lỗi với ngươi."
"Ngươi đã làm điều gì có lỗi với ta?" Lý Hoằng Thành cười mắng.
Phạm Nhàn lắc đầu, không nói về chuyện đó nữa, mở miệng nói: "Năm xưa lần đầu gặp ngươi ở Nhất Thạch Cư, bên cạnh ngươi là các môn hạ môn khách, phóng khoáng tự tại, không ngờ ngày nay lại thành ra thế này."
"Bộ dạng này cũng chẳng có gì xấu." Lý Hoằng Thành nghĩ về những chuyện xảy ra trong năm sáu năm qua, cũng có phần cảm khái, "Ngày ấy ở Nhất Thạch Cư, còn có Quách Bảo Khôn, Hạ Tông Vĩ..."
Nếu Lý Hoằng Thành không nhắc tới, có lẽ Phạm Nhàn đã quên mất Quách Bảo Khôn là ai rồi.
"Ngươi từng đấm Quách Bảo Khôn một quyền, sau đó còn khiến hắn gia đình tan nát." Lý Hoằng Thành nhìn Phạm Nhàn nửa cười nửa nghiêm túc nói: "Hạ Tông Vĩ nay lại trở thành người nổi bật trong triều, sủng thần của bệ hạ. Thế sự luôn xoay vần như vậy, ta có thể đứng ngoài cuộc, tính ra cũng không tồi."
Phạm Nhàn cười cười, không nói gì thêm.
"Thằng nhóc ngươi thật hung ác, trước khi ngươi vào kinh, kinh đô đã yên ổn mười mấy năm." Lý Hoằng Thành tiếp tục nói: "Nhưng từ khi ngươi vào kinh, là bắt đầu liên tiếp xảy ra những vụ chết chóc. Có điều, chắc ngươi cũng không ngờ tên Hạ Tông Vĩ kia lại có thể leo lên được vị trí như ngày nay. Cả Đô Sát viện trong kinh đang siết cổ Giám Sát viện của ngươi, hắn bắt đầu tham gia nghị sự ở Môn Hạ Trung Thư, cũng là bắt đầu đe dọa đến ngươi..."
Không thể phủ nhận, thái độ của Lý Hoằng Thành và Phạm Nhàn đối với Hạ đại nhân rất nhất trí. Rõ ràng, đó là vì cả hai đều rất cay cú, nhớ mãi chuyện Hạ Tông Vĩ từng muốn ăn Phạm Nhược Nhược băng thanh ngọc khiết.
Phạm Nhàn cười nhạt, nói: "Hạ Tông Vĩ leo cao, tương lai cũng sẽ rớt nhanh thôi, ta chẳng lo lắng gì."
"Tất nhiên ngươi sẽ không sợ hắn." Lý Hoằng Thành bật cười. "Mặc dù ta không trở lại kinh đô nhưng cũng nghe nói về cái biệt danh gia nô ba họ này. Chắc chắn là do ngươi đặt ra."
Phạm Nhàn cười khà khà hai tiếng, ngầm thừa nhận.
Lý Hoằng Thành chỉ vào mũi y, thở dài nói: "Ngươi vẫn dùng vài chiêu cũ. Trước hết làm hại danh tiếng người khác, sau đó lợi dụng ân sủng của Hoàng đế bệ hạ đê thi triển âm mưu tàn nhẫn. Nhưng ta nhắc ngươi, Hạ Tông Vĩ khác với ta và Nhị hoàng tử, hắn ta là bầy tôi được Hoàng đế bệ hạ dựng lên từ lâu, ngươi không thể tùy tiện động vào hắn ta."
Quả thật đó là chiêu thức mà Phạm Nhàn thường dùng. Năm xưa y đã dùng chiêu này, đẩy chuyện sát hại kỹ nữ với tiếng xấu bại hoại lên Nhị hoàng tử và Lý Hoằng Thành, cuối cùng ép Nhị hoàng tử phải dùng chiêu hiểm, rồi Lý Hoằng Thành bị giam lỏng trong Tĩnh vương phủ hơn nửa năm.
"Đúng vậy, hiện giờ trong triều đã có nhiều quan lại bắt đầu nương tựa Hạ Tông Vĩ... Gia nô ba họ? Thực ra chủ nhân của hắn ta luôn mang họ Lý, hơn nữa loại sinh vật như quan lại, đâu có sợ mất danh dự." Phạm Nhàn chế nhạo nói: "Chỉ có điều những quan lại này chắc không ngờ, bất kể tình thế triều đình thay đổi thế nào, tương lai Hạ Tông Vĩ vẫn khó tránh khỏi cái chết."
"Sao ngươi lại nói thế?"
Phạm Nhàn đối diện với Hoằng Thành, không hề che giấu, trực tiếp cười lạnh nói: "Hoàng đế bệ hạ dùng Đô Sát viện để kiềm chế Giám Sát viện, cắt giảm quyền lực Giám Sát viện, điều này đã nói rõ với ta từ trước. Ta rất tán thành việc này, Giám Sát viện độc tôn không tốt cho triều đình và bách tính."
"Nhưng uy danh của Giám Sát viện vẫn còn, Hoàng đế bệ hạ buộc phải chọn một bầy tôi dám đối đầu với ta... Cho nên chọn Hạ Tông Vĩ, bởi vì bệ hạ biết dù tương lai ra sao, chắc chắn ta sẽ không tha cho hắn." Khóe môi Phạm Nhàn lộ rõ vẻ lạnh lùng: "Vì thế hắn chỉ có thể cố leo lên, cho dù năng lực của hắn có mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể phát triển Đô Sát viện đến mức đối đầu với Giám Sát viện, thế thì có ích lợi gì? Đô Sát viện hưng thịnh chứ không phải bản thân hắn."