๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi vất vả xin được công văn xuất quan, bị quân đội Thanh Châu quở trách một trận, lại bị dọa nạt về sự nguy hiểm của lũ người Hồ trên thảo nguyên, Mộc Phong Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng cũng làm xong thủ tục.
Hàng hóa được tập trung tại nha môn Thanh Châu, khi ra khỏi thành vào thảo nguyên sẽ dựa vào giấy thông hành trên tay để nhận lại, cũng là đề phòng có kẻ lén lút làm trò xấu sau khi kiểm tra hàng.
Ở bất cứ biên thùy nào thì chuyện buôn lậu này cũng rất phổ biến, thậm chí một số quan binh cũng tham gia ít nhiều. Chỉ có điều phủ Đại tướng quân Định Châu vốn đã nhắm một mắt bỏ qua, Thanh Châu cô đơn giáp thảo nguyên, cuộc sống quá khổ cực, nếu không có thêm chút lợi nhuận từ ngoài vào thì làm sao các quan binh chịu sinh sống ở đây quanh năm suốt tháng.
Đêm hôm đó, Phạm Nhàn và đoàn người dừng chân tại một quán trọ lớn, cả phòng toàn mùi hôi chân tởm lợm, lại thêm đêm lạnh lẽo thấu xương, Phạm Nhàn nhờ "đặc quyền" mà được ngủ chỗ sát vách, tuy lạnh nhưng cũng yên tĩnh nhất.
Mộc Phong Nhi nằm bên cạnh liên tục nhỏ giọng xin lỗi. Phạm Nhàn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Trong mắt mọi người y là quý nhân cao sang, nhưng ít ai biết y đã trải qua bao khổ cực trong hai đời này. Về mặt chịu khổ, ai cũng đánh giá thấp y.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng động rất nhỏ, Mộc Phong Nhi vốn chưa ngủ lập tức tỉnh táo lại, định báo Tiểu Phạm đại nhân nhưng quay mặt lại đã thấy đôi mắt sáng ngời bình tĩnh của Phạm Nhàn lấp lóe trong đêm.
Như sói.
Hai người lặng lẽ đứng dậy, cùng gặp một quan viêncủa Giám Sát viện, chính là người thông minh đã bí mật đưa đao vào kinh đô. Trong góc tối, Phạm Nhàn hạ giọng hỏi quan viên: "Loại đao này còn bao nhiêu thanh?"
"Chỉ còn một thanh." Quan chức đáp rất nhanh: "Lúc đầu tìm được ba thanh mang về, nhưng sau khi ta lấy một thanh đi, ngày hôm sau đã thấy hai thanh kia biến mất."
Phạm Nhàn trong lòng phát lạnh, hỏi: "Có phải...?"
Quan chức hiểu ý y, lắc đầu nói: "Không phải bị Tây Đại doanh thu. Những chiến lợi phẩm này không đáng chú ý, chất đống trong kho, không ai chú ý. Hai thanh đao kia... chắc đã bị trộm mất, nhưng ta không rõ là ai."
"Đêm đó ngươi có theo dõi không?" Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt quan viên kia.
Quan viên kia ngẩng đầu, hạ giọng đáp: "Theo dõi cả đêm nhưng vẫn không phát hiện gì..." Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Nếu có người dám lấy trộm đao trước mặt ta, chắc chắn phải là cao thủ."
Không rõ vì sao, Phạm Nhàn rất tin tưởng vào phán đoán tự tin của thuộc hạ, cười hỏi: "Cao thủ cao đến mức nào?"
"Cao cỡ cửu phẩm." Thuộc hạ kia trả lời rất hóm hỉnh.
Chỉ vài câu đối thoại, Phạm Nhàn đã cảm thấy mình rất thích vị quan viên vô danh này, dù không rõ nguyên do. Y tò mò nhìn quan viên một cái, không nói gì, thầm nghĩ, trong thiên hạ cửu phẩm đều là nhân vật lợi hại có danh tiếng, sao Thanh Châu hẻo lánh lại xuất hiện một cửu phẩm?
Thích thì thích đấy, song chiến bại mắt dưới hàng mi Phạm Nhàn hơi hạ lạnh đi. Ngón tay y uốn cong, sẵn sàng ra tay giết chết quan viên trước mặt.
"Câu hỏi cuối cùng, sao ngươi lưu tâm đến thanh đao kia như vậy?"
Thanh đao bị đập gãy trong xe ngựa, kiểu dáng rất tầm thường, nếu không phải Phạm Nhàn quá quen với chất liệu làm đao, tuyệt đối không thể phát hiện ra nguy hiểm tiềm ẩn.
Quan viên không cảm nhận được sát ý Phạm Nhàn giấu kín, rất cung kính nói: "Đại nhân, hạ quan... là thành viên của Khai Niên tiểu tổ."
Quan viên quỳ một gối, đưa lên một vật. Phạm Nhàn nhận lấy, tay vuốt ve, trong lòng trống rỗng. Đúng vậy, đây là tin vật của thuộc hạ trung thành nhất của y, chỉ là về sự tồn tại của quan viên này, y hoàn toàn không hay biết.
Nhưng y đã xác nhận danh tính đối phương, không còn nghi ngờ gì, gật nhẹ đầu.
Quan viên đứng dậy, hạ giọng nói: "Thuộc hạ do Vương đại nhân tuyển chọn vào đội, có điều vẫn luôn ẩn thân. Những năm trước thuộc hạ luôn ở Tam Đại Phường, đầu năm nay mới được điều đến Thanh Châu. Nhìn thấy thanh đao này, thuộc hạ cảm thấy kỳ lạ, bởi lõi đao này chắc là thép hạng Ất do Bính đại phường sản xuất... Năm ngoái vũ khí trong Nội Khố có thể thất lạc trên chiến trường, nhưng loại đao này chưa từng trang bị cho quân đội. Thuộc hạ thấy tình thế gấp gáp nên lập tức báo cáo lên đại nhân."
Phạm Nhàn gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu, biết may mắn của mình vẫn còn kéo dài, chỉ không rõ cao thủ cửu phẩm đánh cắp hai thanh đao là ai. Y suy đoán, nếu là kẻ địch, chắc bây giờ trong triều đã tràn ngập luận điệu tấn công y phản quốc, nhưng triều đình vẫn yên ắng nên có lẽ kẻ lấy trộm đao cũng muốn che giấu cho y.
"Ra là người do lão Vương tự tay lựa chọn." Trong bóng tối, Phạm Nhàn chỉ cười khẽ, nụ cười hơi méo mó: "Chẳng trách lời nói lại... thú vị thế."