๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thanh niên tự xưng họ Ngụy, tên Vô Thành, chắc là tên giả. Theo lời hắn, hắn cũng là thương nhân đi vào thảo nguyên buôn bán nhưng bị mắc kẹt ở lại đây đã 3 tháng.
Có điều, Phạm Nhàn đã có suy tính trong lòng, tất nhiên sẽ không tin những lý do đó. Là thương nhân, làm sao có thể dễ dàng ra vào Vương trướng như vậy? Hữu tâm tính toán vô tâm, dùng thái độ chân thành đối phó với thanh niên nhớ nhà, Phạm Nhàn dễ dàng lừa gạt khiến hắn nói ra một số điều.
Đặc biệt là đôi giày da người Hồ đã bị mài mòn của thanh niên, tiết lộ hắn đã ở thảo nguyên đã lâu. Qua đó, Phạm Nhàn thu thập được nhiều thông tin hữu ích, ví dụ như người Trung Nguyên ở Vương trướng không chỉ một mình thanh niên này, tối thiểu cũng phải mười người trở lên, hay những thay đổi nhỏ của Vương trướng trong hai năm qua...
"Dù sao đây cũng là địa bàn của người Hồ, lần này hết hàng rồi, Ngụy huynh nên về Trung Nguyên." Phạm Nhàn chân thành mời: "Đi cùng đoàn buôn chúng ta, trên đường đi an toàn cũng được bảo đảm."
Ngụy Vô Thành sững sờ, không biết trả lời sao, nhìn nét mặt chân thành của thương nhân trẻ tuổi này, trong lòng hắn có chút áy náy. Hắn không hiểu tại sao lại có thể trò chuyện thoải mái như vậy với thương nhân trẻ tuổi bình thường này, nhưng cảm nhận được đối phương đáng tin cậy.
Nếu suy luận này của Ngụy Vô Thành lan truyền, chắc người trong thiên hạ sẽ cười đến rụng răng, Phạm Nhàn là người đáng tin cậy?
"Được, ta sẽ thưa chuyện với trưởng bối trong tộc." Ngụy Vô Thành miễn cưỡng cười đáp. Nhưng Phạm Nhàn sẽ không ngu đến mức trực tiếp vạch trần điểm này, chỉ đứng dậy phủi mông nói: "Ngụy huynh, tối gặp lại."
Buổi tối, Tây Hồ Vương trướng thiết yến chiêu đãi các thương nhân Trung Nguyên. Nếu Ngụy Vô Thành thực sự là thương nhân, chắc chắn sẽ gặp y ở yến tiệc. Ngụy Vô Thành do dự một lúc rồi giải thích: "Bữa tiệc buổi tối là chiêu đãi các ngươi, chúng ta e là không đến đâu."
o O o
"Ngụy Vô Thành không có khẩu âm người Hồ, nhưng hắn chắc chắn không phải thương nhân." Phạm Nhàn uống một ngụm rượu sữa dê, nhăn mặt khó chịu, nói với Mộc Phong Nhi bên cạnh: "Hơn nữa hắn ở trên thảo nguyên ít nhất một năm, còn có ít nhất còn mười mấy người nữa có thể tự do ra vào Vương trướng như hắn."
Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân, hạ giọng hỏi: "Có phải là người chúng ta đang tìm không?"
"Có lẽ gần đúng rồi." Dường như Phạm Nhàn cũng không ngờ vận may của mình tốt đến thế, nhưng lập tức lắc đầu: "Nhưng Ngụy Vô Thành không phải gian tế chuyên nghiệp, nếu không đã chẳng thể mắc sai lầm lớn như vậy. Ta đang tự hỏi, những người Trung Nguyên này ở lại lãnh thổ Tây Hồ là có ý đồ gì?"
Phạm Nhàn đặt chén xuống, nhìn Mộc Phong Nhi nói: "Quan trọng nhất là người tên Tùng Chi Tiên Lệnh vẫn chưa xuất hiện. Cho dù Ngụy Vô Thành có thể giúp Tây Hồ điều gì, Vương trướng lại tin tưởng nhóm người này chắc chắn là vì Tùng Chi Tiên Lệnh."
"Theo ý đại nhân, ta đã đi hỏi thăm, nhưng không dám nói thẳng tên, sợ thu hút sự chú ý của người khác." Mộc Phong Nhi tâu: "Có điều, trong hơn hai năm qua, Thiền Vu Tây Hồ không hề sắc nạp phi nạp thiếp, thậm chí ngoài chính thất ra còn chẳng có người phụ nữ nào khác."
Phạm Nhàn dừng một lúc, từ đầu y đã nghĩ Tùng Chi Tiên Lệnh là nữ nên Mộc Phong Nhi mới tra xét từ góc độ đó. Nhưng nghe trình báo của hắn, Phạm Nhàn tự cười chế giễu: "Nếu thực sự là cô ấy, sao có thể đi làm sủng thiếp cho Thiền Vu chứ?"
"Còn một vấn đề nữa." Mộc Phong Nhi nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy sự xuất hiện của Ngụy Vô Thành quá trùng hợp, đến mức khó tin, lời nói của hắn cũng không hoàn toàn đáng tin. Nếu đó là cạm bẫy hoặc lừa dối thì sao?"
"Mục tiêu của ta vốn không phải nhóm người Trung Nguyên trong Vương trướng." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Sự xuất hiện của Ngụy Vô Thành có vẻ rất trùng hợp với ngươi, nhưng với ta thì không hề."
Hắn lắc đầu nói: "Thảo nguyên và Trung Nguyên hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Ngươi không ở đây ít nhất nửa năm thì không thể hiểu được nỗi nhớ quê hương của họ... Ngụy Vô Thành vẫn còn trẻ, nỗi nhớ nhà khó mà kiềm chế. Thấy chúng ta là thương nhân Trung Nguyên, đương nhiên hắn muốn nói chuyện, nghe xem quê nhà đã xảy ra chuyện gì thú vị."
Nhớ quê hương thật sự khiến con người khổ sở đến thế sao? Mộc Phong Nhi cau mày, thầm nghĩ bản thân sau khi chuyển đến Khải Niên tiểu tổ cũng từng được phái ra ngoài làm việc, nhưng không hề cảm thấy như vậy.
Dường như đoán được suy nghĩ của Mộc Phong Nhi, Phạm Nhàn nói: "Ra ngoài làm việc sẽ có ngày kết thúc, nhưng những người Trung Nguyên ra vào Vương trướng... hay nói cách khác là người Bắc Tề, có thể họ sẽ không bao giờ trở lại quê hương."
Nói xong câu đó, y im lặng. Y hiểu rõ tâm trạng của Ngụy Vô Thành là bởi vì Phạm Nhàn rất rõ nỗi lòng của kẻ xa xứ khó về, lưu lạc nơi đất khách quê người, trong lòng ắp đầy những cảm xúc dồn nén.