๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giống như chính y, rời xa thế giới đầy mùi thuốc ấy, sẽ không bao giờ quay trở lại, dù không hề than thở, nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
"Cho dù... Ngụy Vô Thành nhớ nhà, muốn nói chuyện với thương nhân Trung Nguyên, nhưng mọi người trong Vương trướng không sợ hắn nói lỡ lời sao?"
"Hắn dùng thân phận thương nhân, chúng ta không thể xâm nhập Vương trướng xem quá trình bàn bạc của quý tộc Tây Hồ, ai có thể chứng minh được gì."
Rõ ràng Mộc Phong Nhi vẫn rất lo ngại việc Ngụy Vô Thành và đại nhân gặp nhau tình cờ, cau mày nói: "Có điều vẫn thấy rất kỳ lạ, nếu chỉ muốn nói chuyện phiếm, tại sao hắn không đi tìm thương nhân Hùng gia, hay tìm ta... mà lại tìm đến đại nhân?"
Phạm Nhàn im lặng một lúc, một nụ cười đáng yêu nở trên môi, mở miệng: "Ta gặp Ngụy Vô Thành, vốn không phải tình cờ... Khi hắn đi ra khỏi Vương trướng, ta đã đứng trên đồng cỏ quan sát từng cử chỉ của hắn."
Mộc Phong Nhi cũng chứng kiến rõ cảnh tượng đó, hắn đứng trước lều vải cạnh biển Nguyệt Nha, thấy đại nhân đứng trên đồng cỏ ngắm nhìn hồ nước thảo nguyên.
"Ta trông khá đẹp trai, cho dù cải trang cũng vẫn đẹp trai..." Phạm Nhàn cười nói: "Hơn nữa tạo cảm giác thân thiện, khiến người khác muốn tiếp cận. Khi ta đứng trên cỏ, các cô gái Hồ bên bờ hồ nhìn ta say đắm đấy, ngươi không thấy sao?"
Sắc mặt Mộc Phong Nhi thay đổi, lời tự khen như vậy thật khó trả lời. Nhưng hắn cũng biết, đại nhân nói đúng sự thật, dù cải trang thành thương nhân bình thường, y vẫn là người hấp dẫn nhất trong đội buôn.
"Ta đứng trên cỏ là để thu hút sự chú ý của thanh niên vội vã rời khỏi Vương trướng." Phạm Nhàn nói: "Ta muốn hắn nhìn thấy ta rồi đến tìm ta nói chuyện. Có thể nói ta đã dụ dỗ Ngụy Vô Thành đến tìm ta, cũng không sai."
Mộc Phong Nhi đành bất lực nhún vai, nói: "Hóa ra là mỹ nam kế."
Hai người trò chuyện trong lều, thực ra là chờ đến lúc mặt trời lặn xuống biển Nguyệt Nha, bữa tiệc tối ở Vương trướng bắt đầu. Không lâu sau, một người Hồ đến mời khách. Các thương nhân từ trong lều đổ ra, không mang hàng hóa mà trong tay là lễ vật quý giá dâng lên Thiền Vu.
Mộc Phong Nhi cũng mang theo một số, sắp xếp cụ thể ra sao Phạm Nhàn cũng không rõ. Y đi sau cùng, lặng lẽ tiến về Vương trướng.
Trong chiếc lều lớn nhất dưới chân núi, lá Vương kỳ cao vút vững chãi thể hiện địa vị cao quý và uy quyền của người bên trong. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Phạm Nhàn dâng lên cảm giác kỳ lạ. Đây là Vương trướng của Tây Hồ, chủ nhân của thảo nguyên. Quân đội Khánh Quốc đã chiến đấu vô số năm với chủ nhân thảo nguyên nhưng chưa bao giờ tìm thấy lá Vương kỳ này.
Bởi vì Vương trướng Tây Hồ luôn di chuyển, hơn nữa hành tung bí ẩn, nên dù là Khánh Đế thân chinh phương tây hay các cuộc tấn công liên tiếp của Đại hoàng tử và Diệp gia sau này, đều không tìm thấy được đối phương, thậm chí còn không thể tiếp cận.
Bước chân Phạm Nhàn di chuyển chậm rãi, suy nghĩ Vương trướng mà hàng vạn kỵ binh không thể tiếp cận giờ đây trước mặt mình, sức hấp dẫn và cám dỗ thật lớn. Nhưng rồi y bình tĩnh lại, việc Vương trướng Tây Hồ dám công khai như thế chứng tỏ ý đồ và sự thay đổi do nhóm người Trung Nguyên mang lại.
Đến lúc bước vào Phạm Nhàn mới phát hiện cái lều này giống cung điện hơn là lều trại, mái cong phía trên vẽ những họa tiết đặc biệt. Trong đường vân có ánh sáng lạ, nét vẽ kỳ dị tạo cảm giác quen thuộc quái lạ cho Phạm Nhàn, dường như đã từng thấy ở đâu đó.
Phạm Nhàn với thân phận phó chủ sự của thương hội hàng đầu Sa Châu, địa vị thấp hơn nhiều so với các đại thương nhân khác. Y chỉ đi theo Mộc Phong Nhi ngồi ở vị trí gần cửa ra vào nhất.
Còn chủ nhân thảo nguyên, quân vương Tây Hồ thì ngồi ở vị trí chủ vị sâu nhất.
Trong trướng tối om, Phạm Nhàn khó nhìn rõ khuôn mặt Thiền Vu. Y híp mắt, cố gắng nhìn về phía đó mà không gây chú ý, chỉ đoán chừng đó là một người trung niên trên 30 tuổi.
Sau đó, Phạm Nhàn nhận ra thái độ bình tĩnh của mình quả thật cần thiết, bởi bên cạnh vị quân vương Tây Hồ là sáu bảy cao thủ người Hồ lạnh lùng nhìn xuống chỗ dưới.
Đó là những cao thủ thực sự, có ba bốn người thậm chí còn mạnh hơn Hồ Ca. Phạm Nhàn cúi đầu, tự đánh giá dù phát huy hết sức vẫn chỉ đối phó được bốn người, huống hồ vị quân vương thảo nguyên bí ẩn kia, tư thế ngồi vững chắc đầy khí phách hổ lang, khó mà đoán được thực lực.
Trong hang hổ mà muốn bắt hổ vương, đó không phải là can đảm mà là ngu xuẩn. Hơn nữa, Phạm Nhàn không có chí hướng hi sinh như đội kỵ binh thép Khánh Quốc, nên cúi đầu cắn thịt dê, im lặng lắng nghe.
Đáng tiếc trong tiệc không có nhiều thông tin đáng ghi nhớ. Thịt dê ngon, tỳ nữ Hồ tộc rót rượu cũng đầy sức sống. Nhưng lời ca ngợi của thương nhân và lời chúc mừng của các chủ trại khiến Phạm Nhàn có phần nhàm chán. Thiền Vu cũng không phải người thô lỗ như Phạm Nhàn tưởng, thậm chí trong yến tiệc ròng rã hơn một canh giờ mà chỉ nói có ba câu.