๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sắc mặt Hải Đường ngày càng cô đơn. Hai năm trợ giúp Thiền Vu Tốc Tất Đạt trên thảo nguyên thực sự tiêu hao quá nhiều tâm thần của cô. Hôm nay, bị Phạm Nhàn trực tiếp vạch trần tâm tư giấu kín dưới áo da, một tia tâm tư mà chính cô cũng đang lẩn tránh, khiến cô nhận ra...
"Chúng ta đều không phải thánh nhân, không thể đặt dân chúng thiên hạ trên vị trí bình đẳng. Nếu ta là âm hiểm thì cô cũng là ích kỷ." Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Cô dùng sinh mạng người Hồ cản trở bước tiến của thiết kỵ Đại Khánh, có lợi cho Bắc Tề, nhưng cô có bao giờ nghĩ tới... dân chúng trên thảo nguyên này, liệu có thực sự cần một vương triều hùng mạnh, cần tiến quân về phía đông không?"
"Khổ Hà thật sự rất lợi hại. Dù cuối cùng ông ta bại trận dưới tay bệ hạ, nhưng cho dù đã chết, ông ta vẫn gây nhiều rắc rối cho Đại Khánh..." Phạm Nhàn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Thật không thể phủ nhận, hai huynh đệ Chiến gia quả thực là những nhân vật đứng đầu thế gian."
Khánh Đế cả đời nam chinh bắc phạt, hiếm thấy một lần thất bại. Lần duy nhất thảm bại hoàn toàn là khi xưa thua trận dưới tay Đại soái Đại Ngụy Chiến Thanh Phong.
Không ngờ sau khi Chiến Thanh Phong tử trận hàng chục năm, trước lúc lâm chung Khổ Hà lại chôn giấu một quả mìn ở phía tây Khánh Quốc.
"Ngươi biết ta không phải người như vậy." Hải Đường không tức giận, đứng bên cạnh Phạm Nhàn nói: "Có điều trong nhiều sự lựa chọn, ta chọn con đường tốt nhất cho thảo nguyên và Đại Tề."
Đương nhiên Phạm Nhàn biết Hải Đường không phải người như vậy, chỉ cố ý khiêu khích đối phương. Lúc này ánh mắt y dần trở nên lạnh lẽo: "Vậy còn ta thì sao?"
Hải Đường quay đầu lại nhìn y, nói: "Trước đây ngươi cũng từng nói, chúng ta không phải thánh nhân, không thể đặt toàn dân thiên hạ trên vị trí bình đẳng. Hôm nay Nam Khánh ngươi chỉ kiếm ra thiên hạ, Bắc Tề, Đông Di đều trôi nổi trong phong ba bão táp... Ngươi hy vọng ta cân nhắc lợi ích của Nam Khánh, có phải hoang đường không?"
Phạm Nhàn chằm chằm nhìn Hải Đường, dường như muốn nhìn thấu tận đáy lòng cô, âm u nói: "Hoang đường sao? Mấy năm trước ở tửu lâu Thượng Kinh thành, ta với tư cách Đề ti Giám Sát viện Khánh Quốc đã giao kèo với cô, phải chăng cũng rất hoang đường?"
Y cười tự giễu lên: "Cũng đúng thôi, ta vốn là quyền quý Nam Khánh, lại phải ngẩng mặt đón nhận một bạt tai từ cô. Rõ ràng thiết kỵ Đại Khánh của ta sắp bước đạp khắp thiên hạ, ta lại phải giao kèo gì đó với Thánh nữ ngoại quốc... Hòa bình? Hòa bình chó má gì. Thật quá hoang đường, sự tồn tại của ta trên đời này vốn đã hoang đường rồi."
Làm ruộng uống rượu nói chuyện ước định thiên hạ này hai mươi năm tới. Nhớ lại năm đó ở Thượng Kinh thành hai người khoác tay nhau du ngoạn, say sưa trong lầu, tâm sự dưới giàn dưa chuột. Ở nơi không ai biết, hai nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất Nam Khánh Bắc Tề đã định ra một mục tiêu rất ấu trĩ trong mắt thiên hạ, nhưng trong mắt họ, lại đặc biệt thanh cao - Thiên hạ vô chiến.
Hiệp ước ngây thơ ấy, lại nhờ hai người tham gia mà trở nên gần trong tầm tay, có thể trở thành hiện thực bất cứ lúc nào, bởi hai người trẻ tuổi ấy có ảnh hưởng rất lớn trong quốc gia của mình. Người già dần lui đi, giang sơn tương lai rồi sẽ thuộc về họ.
Nhưng hôm nay thời gian đã trôi qua, thế cuộc đã thay đổi chóng mặt kể từ sự kiện Đại Đông sơn. Thế giới đổi thay, con người cũng vậy, hai mươi năm còn xa xôi lắm, Phạm Nhàn và Hải Đường dường như không còn cách nào làm ruộng uống rượu được nữa.
"Ta không cam tâm." Sắc mặt Phạm Nhàn tái nhợt, song mắt càng lúc càng sáng, "Ta rời Đạm Châu đã năm năm, trong năm năm ấy, không ai biết ta muốn làm gì, chỉ có cô... Cô biết ta vì hiệp ước ấy mà liều lĩnh đến mức nào, chịu bao nhiêu thiệt thòi, giúp Bắc Tề như thế nào."
Y nhìn thẳng vào mắt Hải Đường, giọng khàn khàn: "Tất cả những thứ này cô đều rõ như lòng bàn tay, ta không ngại bị đời sau chỉ trích là quân bán nước, chỉ vì điều gì... Nhưng cô thầm lặng chạy đi, tới thảo nguyên, bắt đầu đâm dao sau lưng ta."
"Ta không cam tâm." Đôi mắt Phạm Nhàn dần lạnh giá.
Hải Đường nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, nghe giọng điệu thê lương ấy, chợt thấy trái tim như bị đâm một nhát, đau đớn khôn xiết, khiến gò má cô tái nhợt.
"Ta không ngờ việc này... lại liên luỵ đến ngươi." Hải Đường ngơ ngác nhìn y, cảm thấy nỗi đau của chàng trai trước mặt như đã rơi vào chính mình. "Những thanh đao ấy ta cũng không rõ từ đâu ra, sau khi biết chuyện, ta có tới Thanh Châu một chuyến, chỉ là vẫn còn một thanh bị người lấy trộm."
Dù Phạm Nhàn đã sớm đoán được, vị cao thủ cửu phẩm lén vào Thanh Châu giúp mình tiêu hủy chứng cứ chính là Hải Đường, nhưng nghe cô chính miệng thừa nhận, tâm trạng đã tốt hơn phần nào nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, nói: "Cô vẫn còn giấu ta... sự xuất hiện của những thanh đao ấy vốn đã rất kỳ quái."