๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y nắm lấy vạt áo Hải Đường, nghiến răng nói: "Từ trước tới nay mối liên hệ giữa ngươi với Tiểu Hoàng đế Bắc Tề chưa hề đứt đoạn... Lần này rõ ràng là hắn đang ám hại ta, cô vẫn muốn che giấu cho hắn hay sao?"
Hải Đường đặt bàn tay lên tay y, không dùng sức mà nhìn vào đôi mắt của y với vẻ thương tiếc và ân hận, nói: "Chuyện này ta thật sự không hay biết, cũng không rõ bên Thượng Kinh thành xảy ra vấn đề gì mà bệ hạ lại có hành động ngu xuẩn đến thế."
Quả thật là ngu xuẩn. Trong Khánh Quốc, Bắc Tề nhận được trợ giúp lớn nhất chính là từ Phạm Nhàn. Mặc dù sau Đại Đông sơn, Phạm Nhàn dần cắt đứt quan hệ với Bắc Tề, nhưng nếu vị Hoàng đế kia thực sự muốn tương lai tươi sáng, việc rời bỏ sự giúp đỡ của Phạm Nhàn sẽ vô cùng khó khăn.
Phạm Nhàn lại hiểu rất rõ rằng vị tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia đang nghĩ gì.
Y tiến sát bên gò má hơi ửng hồng của Hải Đường, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Chẳng hề ngu xuẩn chút nào. Hắn muốn bắt ta phản bội sao? Không thể nào... Hai năm trước ở kinh đô, hắn đã muốn nhờ Trưởng công chúa ra tay sát hại ta để ủng hộ lão đại lên ngôi, món nợ đó ta vẫn chưa tính với hắn... Ta sao có thể phản bội?"
Trong lời nói của y vang lên ý vị châm biếm, khiến trái tim Hải Đường như lạnh đi. Đây là lần đầu tiên cô hay tin về biến cố kinh đô hai năm trước của Khánh Quốc còn có bóng dáng của Bắc Tề, nghĩ vậy mới thấy rõ mối liên hệ. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề biết Phạm Nhàn là người cực kỳ trọng tình nghĩa, tất nhiên không dám tiếp tục đặt hy vọng vào y. Hơn nữa, hai năm qua Hải Đường luôn ở thảo nguyên, không thể làm cầu nối giữa Hoàng đế Bắc Tề và Phạm Nhàn, nên vì sự an toàn của Bắc Tề mà vị Hoàng đế ấy nhất định sẽ chọn cách phá hoại mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Khánh Đế.
"Bệ hạ cũng không còn cách nào khác." Lúc này tư thế giữa Hải Đường và Phạm Nhàn thật mập mờ, nhưng lời nói của hai người lại đầy chấn động. Cô nói đầy ẩn ý: "Hai năm qua, ngươi giúp Khánh Đế sắp xếp triều chính, cai trị dân sinh, quản lý nội khố, chiến tranh sắp bùng nổ, làm sao hắn dám tin tưởng ngươi?"
"Ta chẳng cần biết hắn có tin ta hay không, hiện giờ ngay cả lòng tin của ngươi cũng không cần nữa." Phạm Nhàn lắc đầu, gò má cọ vào khuôn mặt hơi lạnh giá của Hải Đường. Y hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi hãy nhắn với tiểu Hoàng đế Bắc Tề rằng, vì hai món quà lớn ấy, Phạm Nhàn sẽ báo đáp cho hắn một bài học suốt đời khó quên."
Thân thể Hải Đường run lên, kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, không rõ y sẽ làm gì. Trên đời này, ngoài Đại tông sư ra, chỉ có Phạm Nhàn dám ngạo mạn nói muốn dạy dỗ quân vương một nước.
"Đừng quên rằng ngươi là người Khánh Quốc, là con trai của Khánh Đế." Hải Đường thở dài nói: "Ai mà tin được ngươi sẽ suy nghĩ đứng trên lập trường của Bắc Tề hay Đông Di? Bệ hạ không tin tưởng ngươi cũng là chuyện hết sức bình thường."
"Ta luôn đứng trên lập trường của Khánh Quốc để suy xét, cũng không muốn nhân dân Khánh Quốc sa lầy vào vô vàn chiến tranh máu lửa."
o O o
"Rốt cuộc ngươi bố trí điều gì trên thảo nguyên, chắc chắn sẽ không nói cho ta biết." Hai tay Hải Đường rất tự nhiên vòng qua nách Phạm Nhàn, nói: "Nhưng ta sẽ dốc hết sức ngăn cản."
"Ngoài vị Hoàng đế lão tử của ta, hiện giờ trên cõi đời này không ai có thể ngăn cản được ta, cô cũng không được." Phạm Nhàn cởi mũ của cô ra, vuốt tóc cô.
Phạm Nhàn ôm chặt Hải Đường, ánh mắt dần bình tĩnh lại, vòng tay nâng cô vào lòng, đôi mắt híp lại nhìn lên bầu trời. Một con chim ưng đang bay lượn trong hoàng hôn, bầy vịt trong hồ kia bị nó dọa sợ, trốn vào trong bèo nước.
Thực ra Hải Đường cũng chú ý đến con chim ưng kia, cũng hiểu vì sao Phạm Nhàn cứ ôm mình như vậy. Trong lòng thở dài, biết bản thân và bệ hạ thật có lỗi với chàng trai đang ôm mình. Trong đầu cô đã nảy sinh cảm xúc phức tạp, cũng không vạch trần mưu kế của Phạm Nhàn.
"Ở bên cạnh ta ba ngày." Phạm Nhàn thì thầm bên tai cô.
o O o
Trên thảo nguyên cách hồ nước chừng mười dặm, hàng trăm kỵ binh Tây Hồ đang bảo vệ vị quân vương của họ. Chủ nhân nơi đây, Thiền Vu nhanh chóng lạnh lùng nhìn về phương xa, theo dõi dấu vết của con diều hâu xẹt ngang bầu trời.
Tùng Chi Tiên Lệnh đi rồi, Thiền Vu lo lắng cô sẽ không trở lại nữa, nên mang theo kỵ binh đuổi theo. Không hiểu sao, trong lòng Thiền Vu chỉ toàn nỗi lo, cứ như cảm giác có kẻ đang muốn đem đi người con gái quan trọng nhất trong đời mình vậy.
Cô gái này nhan sắc không đẹp mấy, không thể sánh được với những mỹ nhân các bộ lạc cống nạp, nhưng Thiền Vu lại coi cô quan trọng hơn bất cứ ai. Vì cô gái này đem đến cho y hơn vạn thiết kỵ quy phục, những chiến lược trị quốc chưa từng nghĩ tới, không khí mới trên thảo nguyên, quan trọng hơn hết là... cô gái này đem lại bình yên, sự bình yên hiếm có cho hắn ta.