๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tổng đốc liv Tây Lương và Đại tướng quân Lý Hoằng Thành đứng cạnh Phạm Nhàn, nói vài câu nói xã giao rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Lúc cuối cùng, Lý Hoằng Thành nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, Phạm Nhàn hiểu ý của hắn ta, cũng không đáp lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta chờ ngươi ở kinh đô."
Đoàn xe lăn bánh, chạy trên đường lớn trước Định Châu thành. Phạm Nhàn vô thức quay đầu nhìn lại, không dừng mắt ở quan lại hai bên mà ngước lên hàng giá gỗ trên cửa Định Châu thành.
Trên cửa Định Châu thành, cả một hàng giá gỗ được dựng thẳng đứng, mỗi cây treo một thi thể. Lần hành động này, tổng cộng đã xử tử bốn mươi mấy tên gian tế. Sau khi chết, những kẻ phản bội vẫn không được yên nghỉ mà bị treo cao trên cửa thành, phơi nắng thu gió thu.
Một số thi thể bị treo từ lâu đã thối rữa gần hết, ngay cả chim ăn xác trong ruộng cũng không còn mổ, lộ ra bộ xương trắng dưới đó, quần áo trên người rách bươm, vết máu đen dính đầy.
Những thi thể bị treo ngoài cửa thành khẽ đong đưa theo gió, toả ra mùi máu tanh kinh khủng, cảnh tượng đáng sợ này như cảnh cáo mọi người trên đời.
o O o
Phạm Nhàn híp mắt, rụt đầu vào xe. Việc phơi thây ra bên ngoài có tác dụng về mặt tâm lý chiến, ít nhất những gian tế Bắc Tề sau này sẽ phần nào run sợ. Nhưng ở Trung Nguyên, do đạo đức nhân nghĩa ngàn đời, việc giết hại tù binh rất hiếm, còn làm nhục thi thể thì chưa từng thấy.
Nhưng Định Châu không phải Trung Nguyên, đây là nơi Trung Nguyên và Tây Hồ giao tranh hàng ngàn năm, từng có nhiều chuyện tàn bạo hơn thế.
Phạm Nhàn cũng không cảm thông gì với những gian tế kia, bởi chặng đường đi Thanh Châu đã cho y thấy, chiến tranh nổ ra, nhất là giữa các dân tộc thù địch, khó có thể dùng đạo lý giải quyết. Chỉ riêng số thi thể treo trên cửa thành đã khiến Khánh Quốc phải hy sinh hàng ngàn thường dân, điều làm Phạm Nhàn lạnh lùng hơn cả là những kẻ đó không phải người Hồ mà là người Bắc Tề đồng nguyên với Khánh Quốc.
Đối với hận thù giữa thảo nguyên và Trung Nguyên, thế hệ này khó có thể hòa giải được, thì để lại cho thế hệ khôn ngoan hơn vậy.
Phạm Nhàn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, thầm nghĩ mình đã chặt đứt bàn tay Bắc Tề và thảo nguyên đang siết chặt lấy nhau, ít nhất là gây ra một vết thương thê thảm. Không biết vết thương này có thể lành lại hay không, cũng không biết Hải Đường trên thảo nguyên sẽ làm gì. Vùng thảo nguyên này, thành trì oai hùng này, con đường biên thùy kia, liệu đời này mình còn quay lại đây nữa hay không?
Nghĩ mông lung như vậy, xe ngựa của Khâm sai đã tới trạm dịch gần nhất ngoài Định Châu thành, chính là nơi Phạm Nhàn đã rình mò một lần chuyện xuân.
Vào trạm dịch, Phạm Nhàn đùa vui vài câu với tên Dịch thừa quen biết, nhưng tên này mới vừa ra khỏi ngục, đâu dám ồn ào đáp lại, ngoan ngoãn đi pha nước.
Phạm Nhàn nhìn Đặng Tử Việt bên cạnh nói: "Tử Việt, còn phải nhờ ngươi cố gắng thêm hai năm ở khu vực Tây Lương."
Trong Bát Đại Xử của Giám Sát viện có nhiều người muốn đến Định Châu chỉ huy, Đặng Tử Việt lại bị Phạm Nhàn triệu từ Bắc Tề xa xôi về, giờ Phạm Nhàn đi rồi, mọi việc ở khu vực Tây Lương đều giao cho Đặng Tử Việt. Các quan viên đưa Khâm sai ra khỏi thành thì quay lại, nhưng các quan viên Giám Sát viện vẫn tiễn đến tận trạm dịch.
Đặng Tử Việt gật đầu đáp: "Tuân theo sắp đặt của đại nhân."
Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc, dặn dò vài điều, rồi nhìn vào báo cáo từ kinh đô gửi về. Chốc lát sau, ánh mắt y híp lại. Đặng Tử Việt từng làm người phụ trách Khải Niên tiểu tổ đời thứ hai, phục vụ Tiểu Phạm đại nhân lâu năm, thấy vậy biết có chuyện rắc rối xảy ra, bèn hỏi nhỏ.
Phạm Nhàn cười nói: "Trong báo cáo của viện đã đề cập tới, báo cáo từ kinh đô cuối cùng xác nhận, người đứng đầu cấm quân trong cung đã thay đổi."
Đặng Tử Việt giật mình, thầm nghĩ Đại điện hạ quản lý cấm quân vẫn ổn thỏa, sao đột nhiên lại thay người?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong báo cáo từ kinh đô và của viện có nói rất rõ, chức Đại thống lĩnh cấm quân kinh đô không còn do Đại hoàng tử nắm giữ mà được giao cho Cung Điển. Sau khi dẹp yên phản loạn ở kinh đô, Cung Điển lại nhận lại chức Thống lĩnh thị vệ đại nội như trước, nay lại kiêm nhiệm cả chức Thống lĩnh cấm quân. Cũng chẳng có gì lạ, khi hoàng cung không còn do Đại hoàng tử phụ trách an ninh, tất nhiên phải giao cho Cung Điển.
Nhưng vấn đề là sau khi Đại hoàng tử không còn làm Thống lĩnh cấm quân, bệ hạ sẽ đặt hắn ta vào đâu. Báo cáo không nói, trong kinh đô cũng không có lời đồn rõ ràng. Phạm Nhàn lắc đầu nhìn tờ giấy trên tay.
Trong kinh đô liên tiếp có vài vụ bổ nhiệm quan trọng trong quân đội, tập trung củng cố binh quyền. Rõ ràng bệ hạ có ý định gì đó và bắt đầu sắp xếp vị trí cho Đại hoàng tử. Điều khiến Phạm Nhàn chú ý nhất, Thống lĩnh thủ vệ kinh đô Tiêu Kim Hoa bị bãi chức, điều đi Nam Chiếu làm Phó đô đốc. Đại đô đốc tạm thời quản lý Chinh Bắc doanh là Sử Phi được bệ hạ ra chiếu triệu hồi về nhận chức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô, thay thế Tiêu Kim Hoa. Còn bên trên Sử Phi, vị Đô đốc đại doanh Yến Kinh Vương Chí Côn vẫn ở nguyên vị trí.