๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cười tự giễu, nói: "Ta biết ngươi không phải người như vậy. Những lời đó chỉ là tin đồn do ma ma dạy học trong cung truyền qua các nha hoàn của Vương gia đến tai Vương tiểu thư, cho nên hôm nay cô ấy mới tới gây sự. Rõ ràng là có người muốn cô ấy tới đây gây ầm ĩ, làm cho Vương phi âm thầm buồn bực."
Y ngẩng đầu lên nhìn Đại hoàng tử: "Dù sao cô ấy cũng là con gái Vương gia, thân phận tôn quý, hơn nữa từ sau Đại Đông sơn, thái độ của triều đình với Bắc Tề đã thay đổi, thái độ của mọi người đối với Vương phi cũng không còn như xưa."
Đại hoàng tử im lặng gật đầu. Hai năm qua Vương phi ít ra ngoài là vì không muốn đối mặt với ánh mắt căm ghét của bách tính bình thường trong Khánh Quốc, oán hận Bắc Tề tham gia ám sát Hoàng đế, không ai có thể phủ nhận điều đó.
"Vậy nếu chuyện này thành bê bối, bệ hạ trực tiếp ban hôn, chắc chắn văn võ toàn triều sẽ ủng hộ, Vương phi sẽ phải thoái vị."
"Văn võ toàn triều?" Đại hoàng tử cau mày phản bác: "Danh tiếng của Vương cô nương cũng không tốt cho lắm."
Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Ngươi là ai? Ngươi là trưởng tử hoàng tộc, Hoàng tử duy nhất có thể dẫn quân bắc phạt, là niềm tự hào của Đại Khánh. Chỉ cần có thể đổi Vương phi từ người Bắc Tề thành người Khánh, dù là heo nái, các đại thần và dân chúng cũng sẽ bê vào phủ cho ngươi."
Đại hoàng tử trong lòng lạnh buốt, tựa như thấy một con heo nái trắng mập bị trói trên đòn gánh, khắp người quấn vải đỏ rực, được người ta khiêng vào vương phủ trong tiếng kèn báo trống.
"Trên đường ta đã nghĩ kỹ, cho dù là ngươi hay ta đều không thể ngăn chặn được chuyện này. Bởi chỉ có hai chúng ta thôi sao đối đầu được với cả triều đình?" Phạm Nhàn nở nụ cười tự giễu nói: "Ngươi muốn cự tuyệt hôn nhân, lại muốn làm vui lòng Hoàng đế bệ hạ, đây là chuyện không thể nào."
Đại hoàng tử chán nản ngồi xuống, hoàn toàn không còn dũng khí xuất chinh Tây Hồ ngày trước, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thật sự phải nạp trắc phi?"
"Nếu không muốn chuyện lớn xảy ra, khiến bệ hạ tức giận, với lý do ghen tuông vớ vẩn mà phế truất Vương phi của ngươi, thế thì việc nạp thiếp là điều tất yếu, ít nhất cũng kéo dài được một thời gian." Phạm Nhàn thương cảm nhìn hắn, biết vị Hoàng tử thống lĩnh quân đội này chắc chắn đau khổ hơn mình nhiều. Y an ủi: "Nhìn đi, đại thần nào trong triều chẳng phải tam thê tứ thiếp. Ngay cả lão già Thư Vu kia cũng có vài di nương hai mươi tuổi trong phủ. Vương phi là người thông minh, sẽ không đặt nặng chuyện nạp trắc phi."
"Tam thê tứ thiếp, sao không thấy ngươi nạp thêm thiếp vào cửa?" Đại hoàng tử tức giận nói một câu rồi im lặng, biết việc nạp trắc phi không thể trì hoãn, cũng hiểu Phạm Nhàn cố ý không nói rõ cái gọi là nạp trắc phi, thật ra chỉ để chuẩn bị phế Vương phi sau này.
Mặc dù Đại hoàng tử và Vương phi là hôn nhân chính trị thời hai nước hữu nghị, nhưng hai người sống hòa thuận, tình cảm sâu đậm. Việc phế truất Vương phi là điều Đại hoàng tử không thể chấp nhận được.
"Hôm nay tuy mới gặp Vương Đồng Nhi lần đầu, nhưng nói vài câu, nếu phải nạp thiếp thì cô ấy là lựa chọn tốt nhất, nếu không thái độ của ta cũng không thay đổi lớn như vậy." Thấy biểu cảm Đại hoàng tử, Phạm Nhàn ôn tồn nói.
"Cô ta à..." Đại hoàng tử đứng bật dậy, chung quy vẫn là người tính tình khoáng đạt, cố nhịn không chửi cô gái đó.
Phạm Nhàn cười khổ nói: "Ta biết tính nết cô ấy hơi tệ, nếu không vì tương lai gia đình ngươi, tại sao ta lại nhận cô ta làm đồ đệ? Ngươi tưởng ta ăn không ngồi rồi à? Đừng quên tên ta có chữ Nhàn mà bận lắm đấy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mặc dù bị Vương Đồng Nhi chặn cổng chính Vương phủ mắng nửa ngày, Vương gia vẫn giữ hình tượng đàn hắn trưởng thành hoàn hảo, từ đầu đến cuối không nói một lời cay nghiệt với cô gái trẻ tuổi kia. Cần biết dù đối phương là con gái cưng của Đại đô đốc Yến Kinh nhưng Đại hoàng tử là Hòa Thân vương chính thống, về thân phận có chênh lệch rất lớn, hoàn toàn đủ cho hắn không cần suy nghĩ nhiều, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ thái độ ôn hòa.
Ví dụ, sau khi nghe lời Phạm Nhàn, hắn không đi chửi rủa cô gái đó, chỉ cau mày nói: "Ai biết ngươi nhận cô ta làm học trò để làm gì?"
Phạm Nhàn cười đáp: "Ta không tin ngươi không đoán được. Chắc chắn đang lo sau khi có cọp cái rồi, Vương phủ lại thêm một con báo con. Nếu ta có thể dạy cho tiểu thư Vương gia thấu tình đạt lý, hiểu quy củ, ngươi thu cô qua cửa cũng có sợ gì?"
Nói tới nói lui, Phạm Nhàn vẫn đang khuyên Đại hoàng tử nạp trắc phi. Đại hoàng tử hơi tức giận nói: "Không biết đôi mắt sáng suốt lúc thường của ngươi đi đâu mất rồi, lại còn bảo con bé kia là lựa chọn tốt."