๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một thiếu nữ mặc áo lụa trắng đơn sơ đang tựa cằm, ngơ ngác trong phòng đầy mùi thuốc mà không để ý bên ngoài đã tụ tập rất đông người hiếu kỳ. Nếu không có hộ vệ quý phủ và mật thám Giám Sát viện ngăn cản, chỉ e họ đã ùa vào y quán từ lâu.
Đồ đệ thừa kế y thuật kinh người của Khổ Hà đại sư, tiểu thư nhà họ Phạm, muội muội yêu quý của Tiểu Phạm đại nhân, cuối cùng đã rời ngọn núi xanh, trở về quê hương Khánh Đô trong niềm vui mừng của người dân kinh đô. Trong phòng đầy mùi thuốc, cô bắt đầu nhớ về một số người.
Có người đang cô độc tiến về phương bắc tuyết giá, có người sắp đến trước mặt cô.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn ngồi trên xe, nghĩ đến tin tức Đằng Tử Kinh vừa báo lúc ở cửa cung, trong lòng hơi bồn chồn. Nếu sớm biết muội muội đã về kinh đô, y đâu còn bận tâm chuyện Vương gia nạp thiếp, cũng chẳng để ý tới sấm sét trong Ngự Thư phòng, đã chạy ngay đến Đạm Bạc thư cục.
Ba tháng trước, y nhận được thư Nhược Nhược gửi từ Bắc Tề về, biết cô sắp rời ngọn núi xanh về quê, đương nhiên Phạm Nhàn rất vui mừng. Theo lời dặn của muội muội, y bảo Uyển Nhi tìm một vị trí tốt ở kinh đô để lập y quán cho Nhược Nhược.
Không ngờ Uyển Nhi chọn tới chọn lui, cuối cùng lại lựa chọn địa điểm đối diện Đạm Bạc thư cục gần trường Thái Học. Phạm Nhàn nghĩ cũng tốt, ba huynh muội coi như làm hàng xóm trên phố. Nhưng y không ngờ Nhược Nhược về sớm hơn dự định, và theo lời Đằng Tử Kinh, cô chỉ ở phủ một thời gian ngắn rồi hăng hái đến y quán ngay.
Trong hai năm qua, với vai trò đồ đệ cuối cùng của Khổ Hà đại sư, Nhược Nhược phụ trách mọi việc trên núi. Thân là người Nam Khánh, lại là muội muội của Phạm Nhàn, nên cô gặp nhiều khó khăn, bất chấp sự ủng hộ của hoàng tộc Bắc Tề và Đại sư huynh Lang Đào.
Ngoài việc quản lý sơn môn, Nhược Nhược thường xuống núi chữa bệnh cho dân nghèo Bắc Tề. Cô thu phí rẻ, y thuật cao minh, cộng với danh tiếng lớn nên chẳng mấy chốc, cả Bắc Tề đều biết Thiên Nhất đạo môn có thêm một nữ y sĩ tấm lòng nhân hậu.
Sau thời gian dài được huynh trưởng dạy dỗ, cuối cùng cô gái tài sắc một thời ở kinh đô tìm thấy mục đích sống, mà một khi đã tìm được, cô trở nên cực kỳ cố chấp. Nếu không cô đã chẳng như vậy, chỉ dừng lại trong phủ một lúc rồi háo hức tới ngay y quán.
Phạm Nhàn ngạc nhiên xoa trán, thầm nghĩ không biết bây giờ muội muội đã thành Biển Thước hay Phong Hoa? Đó từng là nỗi lo lớn nhất của y.
o O o
Hôm nay trên đường Đông Xuyên người người tấp nập, náo nhiệt phi thường, dù không phải ngày lễ nhưng rất đông người hiếu kỳ đổ về. Người ngoài không rõ nguyên do chắc tưởng có gánh xiếc biểu diễn bên trong. Đông Xuyên gần trong Thái Học nên phần lớn đám đông là các học sinh trẻ tuổi, họ kiễng chân, ưỡn cổ chờ đợi, hy vọng có thể nhìn thấy dung mạo của tiểu thư nhà họ Phạm từng nổi danh kinh đô ngày trước.
Giang sơn đời nào cũng có tài tử, bốn năm trôi qua, tài tử kinh đô năm đó, một người là Hạ Tông Vĩ đã ra làm quan, đang đi lên như diều gặp gió, một người là Hầu Quý Thường thì ở Đạm Châu xa xôi, sắp bị lãng quên. Các tiểu thư nổi tiếng kinh đô ngày ấy giờ cũng xa rời đề tài dư luận: Diệp Linh Nhi tránh tận Thanh Châu, Lâm Uyển Nhi đã làm thê tử người khác, không còn là chủ đề bàn tán trên bàn trà nữa. Hiện tại các cô gái được nhắc đến nhiều nhất là Vương tiểu thư tính tình hoang dã, Hạ tiểu thư nhu nhược, cùng vài người họ hàng xa ngang ngược trong hoàng tộc ở Thái Học.
Như câu nhận xét mà Phạm Nhàn từng sao chép, có thể nói đời sau không bằng đời trước.
Nhưng Phạm Nhược Nhược là ngoại lệ, cô từng nổi tiếng về tài thơ ở kinh đô, sau trở lọt vào mắt xanh của Thái Y viện, lại theo vào môn phái của Khổ Hà, đạt được danh tiếng rất tốt ở Bắc Tề. Người dân quê nhà làm sao quên được cô? Trưa nay, cô vừa xuất hiện tại y quán đã bị một giáo viên trong Thái Học nhận ra, tin nhanh chóng lan truyền, trở thành đề tài nóng hổi nhất kinh đô.
Phạm Nhàn nhăn mặt nhìn đám thanh niên tụ tập trước thư cục của mình và y quán chưa treo biển, cảm thấy bọn họ quá vô lễ, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt.
Thấy vẻ mặt y, Mộc Phong Nhi hạ giọng lạnh lùng nói: “Thuộc hạ sẽ lập tức đuổi đám người này đi.”
Phạm Nhàn không tỏ ý kiến. Đằng Tử Kinh nói: “Thuộc hạ đi dọn dẹp.” Lúc đó Phạm Nhàn mới gật đầu.
Máy năm nay y vất vả bảo vệ hình tượng trong sạch trong mắt người đọc sách, xóa bỏ phần nào bóng tối của Giám Sát viện, làm sao để Mộc Phong Nhi phá hỏng công sức đó được. Không rõ Đằng Tử Kinh nói gì, đám đông trên đường Đông Xuyên lập tức giải tán, mở ra khoảng trống. Những thanh niên khi đi qua chiếc xe đen đều cung kính cúi chào rồi lặng lẽ rời đi.