๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đặc biệt là hôm nay, Hoàng đế hỏi tung tích của Ngũ Trúc, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi mỉa mai. Ngày nay hai Đại tông sư nước ngoài một chết một tàn, sự tồn tại của Diệp Lưu Vân đối với Khánh Quốc không còn cần thiết, nhân vật tự do như mây trời này sau khi giúp Khánh Đế hoàn thành kế hoạch Đại Đông sơn, đã thực sự bay xa, tất nhiên không thể xuất hiện trở lại. Còn Hoàng đế hỏi đến Ngũ Trúc, dù bề ngoài tự nhiên, nhưng Phạm Nhàn biết rõ Hoàng đế vẫn ngấm ngầm cảnh giác và đề phòng Ngũ Trúc.
Tất nhiên Phạm Nhàn biết lý do tại sao lại như vậy.
Đi dọc theo hiên Thái Cực điện lên đỉnh thành cao, sắc mặt Phạm Nhàn dần bình thản trở lại. Những cuộc đối thoại riêng tư trong Ngự Thư phòng như hôm nay đã diễn ra nhiều lần, từ lúc đầu không quen với những cơn sét đánh bất ngờ, đến bây giờ y đã ứng phó thuần thục.
Đứng dưới chân Thái Cực điện, nhìn bậc thềm khắc long vân, Phạm Nhàn hít sâu một hơi, để không khí lạnh của đầu đông nhanh chóng đi vào lồng ngực, cảm giác lạnh buốt khiến y vô cùng thỏa mãn.
Những điều Hoàng đế biết, là điều Phạm Nhàn không sợ hắn biết, những cơn sét dù đáng sợ nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp vỏ cứng bên ngoài trái tim Phạm Nhàn. Y vẫn còn nhiều bí mật che giấu thành công trước Hoàng đế, như Chiêu Thương tiền trang, như vài đại chưởng quỹ Khánh Dư đường báo là đã chết, như điểm đến thực sự của Ngũ Trúc, như một xưởng nhỏ đang chậm rãi hình thành bên trong một nước nhỏ mà Đông Di thành kiểm soát.
Như trong cơ thể y là một linh hồn không thuộc về thế giới này, như y biết một linh hồn tương tự khác, đã xuất hiện cảm động như thế nào rồi lại biến mất đau lòng ra sao ở thế giới này.
Đây đều là những điều mà người không gì không làm được như Khánh Đế không thể biết được, và đó cũng chính là lá bài tẩy của Phạm Nhàn. Hoàng đế càng không biết, hai lá bài lớn nhất của y - cái rương và Ngũ Trúc thúc - đã rời xa, không rõ đi đâu.
Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, nhìn con đường dài trước thành cao vững chắc kia, ánh mắt vượt qua tường thành, xuyên thẳng mây lạnh trên trời, như thoáng thấy ký ức nhiều năm trước, cùng quá khứ chém giết máu lửa cách đây hai năm.
Các cung nữ, thái giám im lặng bước đi trong cung, thấy thanh niên dưới chân Thái Cực điện kia là nhanh chóng cúi chào, trong lòng thắc mắc không biết Tiểu Phạm đại nhân đang còn đứng đó làm gì?
Ánh mắt Phạm Nhàn xuyên qua tầng mây, như rơi xuống cánh đồng tuyết phương bắc xa xôi, thoáng thấy một người bịt mắt đen, cầm chiếc rương, kiên định và cô độc đi về địa điểm bí ẩn vô danh
Mỗi bước chân của người ấy mỗi bước giẫm nát vô số bông tuyết, mỗi cái nhìn thấu suốt vô vàn ảo ảnh.
Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa trong bóng râm cung điện, thầm cầu chúc Ngũ Trúc thúc tìm được bản thân mình, đó có lẽ mới là điều quan trọng nhất đời người.
o O o
Quán rượu kinh doanh tốt nhất kinh đô là Nhất Thạch Cư, dù chủ quán không còn là nhà họ Thôi được Trưởng công chúa che chở như ngày xưa. Từ lâu, họ Thôi bị Khu Mật viện nhổ tận gốc vì tội buôn lậu với Bắc Tề. Nhưng kinh doanh ở đây vẫn tốt như cũ.
Học sinh trường Thái Học và các thư sinh từ nơi khác đến thích ghé qua nhất là Đạm Bạc thư cục. Phải biết là dưới trừng trị nghiêm khắc của Bát Xứ, đã nhiều năm không thấy đại thẩm nào bế con bán sách lậu ngoài đường phố kinh đô nữa.
Quán trọ kinh doanh tốt nhất là Đồng Phúc, cửa hàng đậu phụ khách ghé nhiều nhất là tài sản riêng của họ Phạm. Còn thanh lâu sang trọng nhất... tất nhiên là Bão Nguyệt lâu.
Du lịch kinh đô ngày nay thường là ăn uống ở Nhất Thạch Cư, nghỉ ngơi tại quán trọ Đồng Phúc, dọc đường ăn một bát đậu hũ, ghé Đạm Bạc thư cục mua vài cuốn sách, tối lại đến Bão Nguyệt lâu ôm ấp mỹ nhân, niềm vui cuộc đời dường như đã trọn vẹn.
Lý do không gì khác, chính là vì người tên Phạm Nhàn.
Nhất Thạch Cư là nơi khởi đầu cho cuộc đời đậm tính truyền thuyết của Phạm Nhàn, từ Đạm Châu vào kinh đô, nơi y gặp Thế tử Tĩnh Vương và Hạ Tông Vĩ. Với địa vị ngày nay của ba người, Nhất Thạch Cư mang một chút màu sắc thần kỳ. Nhưng quan trọng nhất vẫn là câu chuyện Tiểu Phạm đại nhân đánh lén trong kinh đô, đã được vô số người kể chuyện lan truyền khắp thiên hạ.
Quán trọ Đồng Phúc là khởi điểm của Tứ tử Phạm môn, ba nơi còn lại là tài sản của Phạm Nhàn. Chúng ta không cần lặp lại thành tựu của Phạm Nhàn, chỉ cần biết điều đó là đủ để thấy địa vị và danh vọng của y trong toàn bộ Khánh Quốc.
Có rất nhiều người căm ghét Phạm Nhàn, nhiều người yêu mến y, nhưng ít ai có cảm xúc phức tạp như chủ nhân y quán đối diện với Đạm Bạc thư cục.
Y quán vừa mới mua, chưa khai trương, thuốc men xếp ngổn ngang trông có vẻ lộn xộn nhưng có trật tự.