๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn đã chuẩn bị rất kỹ cho bí mật này, xóa sạch sổ sách phía bắc, trước đây Hoàng đế từng hỏi về nguồn tiền của Chiêu Thương tiền trang nhưng khi đó Phạm Nhàn đã dùng lời đồn nổi tiếng nhất để đánh tráo: mọi người đều nghĩ cổ phần bí ẩn của Chiêu Thương tiền trang là tài sản bí mật tích lũy hàng chục năm của Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Bắc Tề Thẩm Trọng ngày xưa.
Nhưng hôm nay Hoàng đế hỏi thẳng, lại nhắc đến Thẩm tiểu thư mới cưới Ngôn Băng Vân được ba tháng, rõ ràng đang cảnh cáo Phạm Nhàn rằng dù Thẩm tiểu thư vẫn nằm trong sự khống chế của y nhưng vẫn luôn trong tầm mắt của trẫm, không được đem chuyện di sản nhà họ Thẩm ra làm lý do nữa.
Mồ hôi lạnh thấm thêm hai hàng sau lưng Phạm Nhàn, nhưng trời đã vào đông, dù trong thư phòng có lò sưởi nhưng quan phục của y vẫn rất dày nên trong giây lát không thể nhìn ra dấu vết, sắc mặt y vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh: "Bệ hạ, cần phải nói gì ư?"
Sắc mặt Hoàng đế trở nên âm trầm, rất không hài lòng với việc đã trò chuyện riêng tư như vậy rồi mà mà thằng nhóc này vẫn muốn lừa dối.
Hắn ta nào biết Phạm Nhàn đang lo sợ, bụng bảo dạ rằng liệu có phải Tiểu Hoàng đế phương bắc oán hận mình tàn sát gian tế Bắc Tề dọc khu vực Tây Lương nên đã tiết lộ bí mật thỏa thuận ngày xưa, dùng tay Khánh Đế giết mình chứ? Hay Bắc Tề thù mình đến mức sẵn sàng hy sinh cái giá lớn như vậy để diệt mình?
Sắc mặt Phạm Nhàn không thể giữ vẻ bình tĩnh, trán nhễ nhại mồ hôi, nghĩ thầm tiểu quái vật Bắc Tề kia dám ném bỏ đao, ai biết liệu có dám ném cả tiền trang hay không?
Đúng lúc ấy, ánh mắt y lướt qua, thấy rõ vẻ mặt không hài lòng của Hoàng đế. Vừa thấy vẻ bất mãn đó, trong lòng Phạm Nhàn vui mừng.
Nếu Hoàng đế thực sự biết chuyện và muốn hạ bệ y, với tâm tính của hắn, làm sao lại thể hiện vẻ bất mãn "chân thành" như vậy.
Phạm Nhàn cười xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi nói: "Khoản bạc ban đầu của Chiêu Thương tiền trang... thực ra không phải của Thẩm gia, mà là... tiền riêng của thần."
Một câu trả lời cực kỳ thông minh.
Nếu là quan lại bình thường nghe câu này, chắc chắn sẽ chửi Phạm Nhàn vô sỉ, Chiêu Thương tiền trang ban đầu đã có hàng trăm vạn lượng bạc, tiền riêng nhà ai mà nhiều thế? Nhưng Hoàng đế nghe xong lại lộ vẻ hiểu rõ, điềm đạm nói: "Quả nhiên như vậy. Lão Ngũ đưa khoản tiền đó cho ngươi lúc nào?"
Phạm Nhàn cười khổ rồi cung kính đáp: "Chính là trước khi xuống Giang Nam, Ngũ Trúc thúc biết ta cần tiền."
Hoàng đế nhìn y lắc đầu: "Lão Ngũ cũng hồ đồ, đưa số tiền lớn như vậy cho đứa trẻ như ngươi làm gì?"
Trong lòng Phạm Nhàn nhẹ nhõm, biết quả nhiên Hoàng đế bệ hạ đúng như dự liệu của mình, nghĩ đến nhà Diệp gia ngày xưa. Nhưng mặt mày y vẫn cười quái dị, như đang oán trách Hoàng đế tham lam khoản tiền này, lại như đang oán trách trách Hoàng đế không biết đủ trong khi mình tiếp quản Nội Khố Giang Nam kiếm cho hắn mấy triệu lượng bạc.
Rõ ràng Hoàng đế nhận ra ý tứ trong biểu cảm của Phạm Nhàn, tức giận quở trách vài câu rồi cố nén giận, làm như vô tình nói: "Nội Khố này vốn là mẫu thân ngươi để lại, chẳng lẽ trẫm lại coi trọng mấy triệu lạng bạc đó sao? Có điều mẫu thân ngươi để lại bạc, ngươi đừng phung phí lung tung."
Phạm Nhàn không dám chậm trễ, bèn trình bày tỉ mỉ việc sử dụng tiền bạc của Chiêu Thương tiền trang. Tuy Hoàng đế đã biết rõ nhưng nói lại một lượt cũng tốt hơn, để sau này không thể tính sổ thêm lần nữa.
Hoàng đế hài lòng vuốt râu, gật đầu: "Dùng làm việc thiện thì tốt, Thần nha đầu cũng là người có tài, đừng nhốt con bé trong phủ, rảnh rỗi thì bảo nó vào cung bầu bạn với trẫm."
Phạm Nhàn thầm nghĩ bản thân chưa từng giam cầm thê tử, bây giờ cô bận bịu việc nhà họ Phạm, lại thêm vì chuyện phản loạn kinh đô nên nảy sinh tâm trạng mâu thuẫn với vị cữu cữu Hoàng đế này, bản thân không muốn vào cung.
"Việc phía tây ngươi cố xử lý cho tốt." Hoàng đế đứng dậy, bỗng nhớ việc gì, làm ra vẻ tình cờ hỏi: "Lão Ngũ đi đâu rồi?"
"Không rõ thúc thúc đi đâu." Phạm Nhàn cũng vội đứng dậy, đáp: "Đã hai năm không gặp."
"Thằng nhóc này luôn thích chơi trò mất tích, sao lại học được tính khí giống Diệp thế thúc đến vậy nhỉ?" Hoàng đế hơi đau đầu nói, sau đó phất tay ra hiệu cho Phạm Nhàn ra ngoài.
o O o
Cuối cùng cánh cửa Ngự Thư phòng cũng được mở ra, Phạm Nhàn vẻ mặt bình thản bước ra ngoài, thấy Diêu thái giám đứng chờ bên ngoài bèn gật đầu ra hiệu. Diêu thái giám vội cúi người hành lễ, hạ giọng hỏi: "Tâm trạng của bệ hạ thế nào?"
Phạm Nhàn mỉm cười, vẻ mặt u ám nhanh chóng biến thành nắng ấm, rất tươi sáng, nhưng tâm trạng lại hơi nặng nề - mỗi lần vào cung gặp Hoàng đế, đó là ngày y gặp nạn, áp lực khắp nơi cộng với uy nghiêm của Đế vương Tông sư khiến y rất khổ sở, nhất là phải chịu đựng những cơn sét đánh bất chợt khó tránh như hôm nay, thật sự rất khó chịu.