๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn thờ ơ nhún vai: "Muội muội của ta từ trước đến nay chưa bao giờ dám la hét với ta, khác hẳn với nàng."
Lâm Uyển Nhi nay đã sinh con trai, ước nguyện lớn nhất đã được giải quyết, thêm vào đó mỗi ngày bận rộn xử lý việc nhà họ Phạm và Hàng Châu hội nên dần có vẻ trang nghiêm phú quý hơn, thân thể càng thêm đẫy đặn.
Chỉ có điều, lúc bên cạnh Phạm Nhàn vị Quận chúa nương nương nàyvẫn không thể nào chững chạc được. Nghe thấy lời ấy, cô tức giận cắn răng, véo một cái lên người y, nói: "Chỉ biết nói năng châm chọc thiếp."
"Cứ tự nhiên đi, nàng vẫn là tiểu cô nương, đâu cần phải giả bộ trang nghiêm đứng đắn gì. Bộ dáng nàng cầm dao cắt cổ họng năm xưa mới đẹp thật." Phạm Nhàn cười ha hả nói.
Đó là chuyện xưa kia, khi Lâm Uyển Nhi leo tường xông vào phòng Phạm Nhàn. Nghe y nhắc lại, cô không khỏi xấu hổ, quên mất điều định nói. Nhưng Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ bên tai cô: "Ta đã đến Định Châu gặp Hoằng Thành, hai năm qua ta cũng cho người theo dõi hắn. Tuy xưa kia hắn chỉ vui chơi phong nguyệt, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa. Nàng nói xem, hắn và Nhược Nhược có khả năng đến bên nhau chăng?"
Lâm Uyển Nhi liếc nhìn y một cái, thầm nghĩ trên đời này chỉ có người như phu quân của mình, mới có thể nghĩ ra những ý tưởng kỳ lạ như vậy. Muội muội của hắn đã lớn tuổi thế này rồi hắn mới lo, thế thì xưa kia y làm cái gì?
"Không phải chàng nói nếu muội muội không muốn, chàng thà để muội muội không lấy chồng sao?" Cô mở to mắt, tò mò hỏi: "Sao lại đổi ý? Chẳng trách giữ muội ấy ở nhà vương gia."
chỗ
Phạm Nhàn hơi đau đầu nói: "Không thích thì tất nhiên không ép, nhưng vấn đề là trên đời này tìm đâu ra nam nhân tốt hơn Hoằng Thành?"
Lâm Uyển Nhi nghe vậy cũng lo lắng cho muội muội của phu quân, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ xem kinh đô còn gia đình nào tốt không, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, quả thật không thể tìm được ai phù hợp với tiêu chuẩn của Nhược Nhược.
Tuy hai vợ chồng có thân phận cao quý, xử sự thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trong một số khía cạnh vẫn có phần đơn thuần, cũng không trách được lần đầu gặp nhau tại Khánh miếu, liền thấy hợp nhãn. Nghĩ mãi không ra, Lâm Uyển Nhi đành bỏ cuộc trước, nói: "Không gả thì thôi, trong phủ đâu lo không nuôi nổi một cô nương?"
Nghe vậy, Phạm Nhàn vui mừng, nghĩ rằng Uyển Nhi được mình ảnh hưởng quả thực đã dần thay đổi, sắp thoát khỏi tư tưởng phong kiến ràng buộc.
Hai vợ chồng họ tụ tập một góc phòng, mặt mày tươi cười nói chuyện rôm rả, bên góc phòng khác, Từ Từ cùng mấy lão ma ma vừa ôm con vừa tụ tập nói chuyện với quận chúa Nhu Gia. Nhu Gia tò mò ôm đứa bé, cẩn thận và dịu dàng, nhìn nét đáng yêu của trẻ con, không nhịn được bật cười, tiếng cười trong trẻo vang khắp phòng, cảnh tượng vô cùng vui vẻ thân mật.
Bị tiếng cười quấy rầy, Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhu Gia đang mặc váy đỏ lựu, mắt híp lại. Dù là bộ trang phục hơi rườm rà, khoác lên người tiểu quận chúa lại càng tôn lên vẻ duyên dáng nhu mì của cô.
Tiểu quận chúa giờ đây không còn nhỏ nữa, tiểu Nhu Gia ngày xưa e thẹn gọi nhẹ "ca ca" đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, tính tình vẫn đáng yêu như xưa, thân phận cao quý nhưng vẫn hết lòng hầu hạ Quận Vương, kính trọng di nương, đối xử tốt với hạ nhân, trong kinh đô tiếng tăm rất tốt, không biết bao nhiêu gia đình danh giá ngóng trông Quận Vương phủ, chỉ chờ quý phủ mở miệng.
Năm nay Nhu Gia đã mười bảy tuổi, vốn phải sớm đính hôn nhưng vì Hoàng đế bệ hạ thương Tĩnh Vương cô độc nên kéo dài hai năm, nhưng cũng không thể mãi như vậy - Tĩnh Vương một trai một gái, Hoằng Thành gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy thê tử, trốn về Định Châu, còn con gái nhất định phải gả chồng.
Theo Phạm Nhàn nghe được, sang năm cung đình sẽ ban hôn cho Nhu Gia. Theo lão Đới, đã có nhiều quốc công phủ và đại thần âm thầm tranh giành tất cả đều nhắm vào việc hôn nhân này.
Mặc dù cưới quận chúa về nhà sẽ rất bất tiện, ảnh hưởng đến tương lai, nhưng thanh danh tốt đẹp của Nhu Gia khiến không ai quan tâm điều đó. Hơn nữa, Tiểu Phạm đại nhân cũng cưới quận chúa mà bây giờ quyền lực vô song cơ mà?
Mọi người đều nghĩ như vậy, liều mình tìm đến các vị nương nươngtrong cung cầu cạnh, thậm chí một số người tinh mắt còn nghĩ đến mối quan hệ của Phạm Nhàn với Tĩnh Vương phủ và uy tín của y trước mặt các vị nương nương, thế là đi cầu cạnh Phạm Nhàn.
Nghĩ đến chuyện này, Phạm Nhàn không khỏi cười khổ, nhìn Nhu Gia đang bế đứa bé bằng ánh mắt xuất thần. Chớp mắt một cái, Nhu Gia đã sắp lấy chồng rồi, còn mình thì đã vào kinh được năm năm. Những thay đổi này bất giác diễn ra trong, khiến mọi người cảm thấy bối rối. Một tiểu quận chúa dịu dàng xinh đẹp như vậy, không biết rồi sẽ về nhà ai.