๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhu Gia cẩn thận ôm Tiểu Công gia, đứng cạnh Tư Tư so sánh khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ Phạm Tiểu Hoa và Phạm Lương.
Có lẽ vì bế trẻ con nên cô nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, ánh mắt thoáng buồn bã và ngơ ngác. Dù đã làm mẹ hai năm, hàng ngày lại theo Uyển Nhi quản lý mọi việc trong phủ, nhưng Tư Tư vẫn tự nhiên vô tư như xưa, cười toe toét nói vào tai Nhu Gia vài câu gì đó.
Tiếng nói của Tư Tư rất khẽ nhưng mắt Nhu Gia càng lúc càng sáng lên, liên tục gật đầu.
"Nha đầu này chắc là lại có ý đồ gì đó." Lâm Uyển Nhi thấy thế bèn nhắc Phạm Nhàn.
Trong lòng Phạm Nhàn cũng lo sợ, lại chứng kiến Nhu Gia đưa trẻ cho lão ma ma, sửa sang y phục rồi đi tới chỗ mình.
Nhu Gia cúi đầu thi lễ trước mặt y, quỳ một chân xuống đất, nhẹ giọng nói: "Nhàn ca ca."
Đã năm năm rồi, mỗi lần nghe tiểu quận chúa đỏ mặt, ngượng ngùng gọi "Nhàn ca ca", Phạm Nhàn lại cảm thấy mềm nhũn cả người, chỉ muốn chạy trốn. Y vội vàng đỡ cô dậy, nói: "Nhu Gia muội muội, không thể làm thế được."
Nhưng Tiểu quận chúa vẫn cương quyết không đứng dậy, quật cường nói: "Ca ca phải đồng ý cho muội việc này, nếu không muội sẽ không đứng dậy đâu."
"Trước phải nói việc gì rồi ca ca sẽ xem có làm được hay không." Phạm Nhàn liếc nhìn Tư Tư giả bộ như không làm gì cả, biết chuyện này chắc sẽ rất rắc rối.
Nhu Gia hơi ngượng ngùng, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Sau Tết trong cung sẽ chỉ ước hôn, mong ca ca quyết định."
Phạm Nhàn giật mình, nghĩ thầm chuyện này mình sao có thể quyết định được? Dường như đoán được suy nghĩ của hắn, Nhu Gia nói tiếp: "Ca ca là Chính khanh Thái Thường tự , sao lại không quyết định được?"
Trong miệng Phạm Nhàn đắng ngắt, nghĩ thầm chức Chính khanh Thái Thường tự đúng là không dễ làm, dù là Đại hoàng tử lấy nạp trắc phi hay quận chúa gả chồng, cuối cùng cũng phải tự mình bận tâm!
Nghĩ vậy, y rất tức giận thằng nhãi Nhâm Thiếu An, vốn là bạn tâm giao của mình, nhưng sau trận chiến trên Đại Đông sơn, hắn ta sợ vỡ mật, không tới nửa năm đã trốn chạy, để lại chức Chính khanh Thái Thường cho Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc, khó xử nói: "Muội đường đường là quận chúa, việc hôn nhân tất nhiên do trong cung quyết định, sao ta dám xen vào."
Nhu Gia ngước mặt lên, khóe mắt đỏ hoe, nói: "Nếu việc hôn nhân của Nhược Nhược tỷ tỷ, ca ca có cách giải quyết, tại sao với Nhu Gia lại không được? Hay ca ca nhẫn tâm nhìn muội muội gả vào nơi không tốt?"
Lại một tiếng "ca ca", lại ánh mắt u uất vô hạn, Phạm Nhàn hiểu rõ tiểu quận chúa đang nghĩ gì, âm thầm rên rỉ kêu khổ.
Hai người là anh em họ, sau khi Nhu Gia trưởng thành dần dần quên tình cảm lúc còn thiếu nữ đó, nhưng vẫn coi Phạm Nhàn là người huynh trưởng có thể dựa dẫm, thân thiết hơn cả Hoằng Thành.
Phạm Nhàn bất đắc dĩ, thấy giọt lệ sắp rơi trên mi Nhu Gia, trong lòng mềm nhũn, không nỡ để cung đình sắp đặt lung tung cho cô. Y nói: "Được rồi, việc này giao cho ta. Ta sẽ tìm tất cả thanh niên trẻ tuổi trong kinh, để muội tự ngồi sau rèm lựa chọn!"
"Trong cung có thể tuyển phi tần, ta cũng có thể chọn cho muội một phò mã tốt."
Vừa nghe những lời này, cả phòng chấn động, ai nấy đều nghĩ thầm điều này quá mức vi phạm thể thống. Nhưng Nhu Gia lại từ buồn thành vui, mừng rỡ cười lên, cảm ơn Phạm Nhàn mãi không thôi. Cô thận trọng đứng bên cạnh anh, nắm chặt vạt áo của y, dường như sợ y nuốt lời hứa, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi. Cô vui mừng nói: "Cảm ơn Nhàn ca ca."
Lâm Uyển Nhi che miệng cười khúc khích, thầm nghĩ ý tưởng của Tư Tư thật sáng suốt, quả đúng như dự đoán, phu quân thật sự không nỡ, chỉ cũng có kẻ vô lại như chàng ấy mới nghĩ ra chuyện cách buông rèm tuyển phò mã kinh thế hãi tục này.
Đúng lúc đó, Lâm Đại Bảo vừa từ ngoài trở về, trên người lấm lem bùn đất sau khi đi nghịch ngợm vườn rau của Tĩnh Vương. Lâm Uyển Nhi vội vã đón đầu, thương cảm sai người mang nước đến rửa tay cho hắn.
Nào ngờ Đại Bảo chỉ nhìn trân trân Phạm Nhàn cùng Nhu Gia đang nắm vạt áo y, trong lòng không vui vì nghĩ tiểu muội muội này đang cướp đi vị trí của mình. Cậu kéo tay Uyển Nhi, đi đến bên Phạm Nhàn, nắm chặt vạt áo còn lại của y, liếc mắt nhìn Nhu Gia, lẩm bẩm: "Tiểu Nhàn Nhàn, ta đói, muốn ăn bánh bao."
Mọi người không nhịn được phì cười, chỉ có Phạm Nhàn vô cùng bất đắc dĩ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhu Gia Quận chúa và Phạm Nhược Nhược đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm thân thiết. n Nhược Nhược mới trở lại kinh đô, hai cô gái có biết bao nhiêu chuyện để nói, nói mãi tới tối vẫn chưa hết. Tĩnh Vương cho phép Quận chúa cùng đi trong xe ngựa nhà họ Phạm, ở lại Phạm phủ năm bảy ngày rồi mới trở về Vương phủ.