๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hai ngày sau, Phạm Nhàn dẫn muội muội ra khỏi thành đến Trần Viên ngoại ô. Con đường xa xôi khó đi lắm, hơn nữa trong Trần Viên mới tu bổ có thêm nhiều mỹ nhân xinh đẹp, nên Uyển Nhi và Tư Tư chỉ đi có một lần đã đau đầu rồi, lần này kiên quyết không đi. Quận chúa Nhu Gia cũng sợ Trần lão Viện trưởng nên cương quyết từ chối.
Hai huynh đệ nhà họ Phạm đành phải tự đi, bởi Trần Bình Bình vừa là bậc trưởng bối, lại từng là bạn chiến đấu với Phạm Kiến, nên sau khi Phạm Nhược Nhược trở lại kinh đô mà không đến thăm viếng thì thật không đúng lý.
Vừa bước vào Trần Viên, cảnh vật thậm chí còn đẹp hơn trước. Ngọn lửa trong cuộc nổi loạn của Tần gia chỉ khiến Trần Bình Bình có thêm lý do đòi nhiều bạc hơn từ Nội Khố, chứ không gây ảnh hưởng gì. Thanh sơn giả sơn vẫn như cũ, hệ thống phục kích trong rừng vẫn nghiêm ngặt, các mỹ nhân cơ thiếp trong vườn vẫn xinh đẹp, ngay cả người ca xướng cũng vẫn là muội muội của Tang Văn.
Bước vào vườn nói vài câu, Phạm Nhàn vốn định tường thuật chi tiết về sự bố trí của Hoàng đế bệ hạ ở Tây Lương, cũng như việc xử lý trong viện cho Trần Bình Bình. Nào ngờ vị lão thọt ngồi trên xe lăn vẫy tay, trực tiếp ngăn cản lời định nói của y.
Đã hai năm trôi qua, kể từ khi Phạm Kiến cáo lão về Đạm Châu, Trần Bình Bình đã gác lại toàn bộ quyền lực Giám Sát viện, thậm chí không còn muốn nghe chuyện trong viện nữa. Thâm ý ẩn sau điều đó, có lẽ Phạm Nhàn hiểu được phần nào, nhưng y vẫn chưa quen.
Bởi vì kể từ khi mở mắt chào đời, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Ngũ Trúc thúc và vị lão nhân trên chiếc xe lăn. Từ Đạm Châu cho đến khi vào kinh, cuộc đời y luôn được vị ông lão cẩn trọng dạy dỗ và rèn luyện tàn nhẫn. Ý chí của Trần Bình Bình thấm nhuần qua từng ngày sống của Phạm Nhàn, giống như những cây cối che chở y khỏi gió bão ở hậu viện Đạm Châu.
Y đã quen với việc Trần Bình Bình đứng sau lưng mình, giải quyết những rắc rối lớn nhất cho y. Tới khi Trần Bình Bình chìm vào im lặng, y lại cảm thấy hơi bất an.
Tới giờ, Trần Bình Bình càng lúc càng già nua, nếp nhăn hằn sau trên khóe mắt. May là không phải lo việc trong viện nữa, chỉ thong dong nghỉ ngơi ở Trần Viên nên tinh thần vẫn ổn. Lão không để ý đến vẻ mặt ảm đạm lo lắng của Phạm Nhàn, vẫn tươi cười trò chuyện với Phạm Nhược Nhược, nhắc đến ngọn núi xanh kia của Bắc Tề, cái chết của Khổ Hàrồi cũng thở dài có phần hoài niệm.
Lão thọt này ngày càng giống một ông lão bình thường ở cổng làng hơn là vị Hắc ám quân chủ từng quyền khuynh thiên hạ ngày xưa. Sự thay đổi đó khiến ngay cả Phạm Nhược Nhược cũng hơi bỡ ngỡ.
Sau khi rời Trần Viên, trên xe ngựa, Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ: "Ông ấy còn sống được bao lâu nữa?"
Hôm nay y đưa Nhược Nhược đến vừa là viếng thăm, vừa là nhờ vào khả năng y thuật tinh thông của muội muội để xác định thời gian còn lại của Trần Bình Bình. Dĩ nhiên Phạm Nhàn hy vọng lão thọt này có thể sống những năm tháng an nhàn hạnh phúc tuổi già.
"Mười mấy năm qua Viện trưởng bị thương nặng vài lần, hai chân đã đứt, kinh mạch bế tắc, hai năm trước lại bị trúng độc. Theo lý mà nói, thể chất suy kiệt, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ. Nhưng hai năm qua Thái Y Viện chữa trị rất tốt, có lẽ vẫn có thể kéo dài thêm vài năm nữa." Nhược Nhược nhíu mày, hơi khó hiểu.
Phạm Nhàn im lặng, rút ra vài tờ giấy trong ngực đưa cho cô: "Có vẻ Thái Y viện không có phương pháp tốt đến thế, kê đơn thuốc này, chăm sóc sức khỏe lão Viện trưởng tốt như vậy, thậm chí còn lợi hại hơn cả Phí sư phụ."
Phạm Nhược Nhược nhận lấy thuốc phương xem xét cẩn thận, trong lòng chấn động, không kìm được liếc nhìn ca ca, nói: "Đây là thuốc do Trần Viên kê à?"
"Có vẻ quen quen phải không?"
"Cách dùng thuốc, chẩn đoán bệnh lý, đều trên trình độ của muội, cực kỳ chuẩn xác, không có chút thừa thãi... hơn nữa thủ pháp rất quen thuộc."
Phạm Nhược Nhược hơi cắn môi dưới, hiểu ý y muốn gì khi cho mình xem thuốc phương này. Thuốc men sử dụng cũng như võ đạo tu luyện, mỗi phái đều có cách riêng, cách phối liệu, cách chẩn trị, thủ pháp,... Chỉ cần là người đã lâu năm trong nghề, đều có thể ngửi ra mùi vị. Huống hồ người viết ra mấy thang thuốc này vốn có quan hệ sâu xa với Nhược Nhược.
Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Người dạy em y thuật trên ngọn núi xanh, có phải hai năm nay chưa về Bắc Tề?"
Nhược Nhược nhìn huynh trưởng gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô hiểu y lo lắng điều gì, theo nghĩa nào đó Mộc Bồng là sư phụ dạy y thuật cho Nhược Nhược, nên tất nhiên cô không muốn huynh trưởng ra tay vào hắn.
"Ta cảm ơn hắn còn không kịp, sao có thể đối phó với hắn. Ta chỉ không hiểu, với tư cách đệ tử Thiên Nhất đạo, tại sao hắn lại tới Nam Khánh làm chuyện này." Phạm Nhàn nhắm mắt lạnh lùng nói.
o O o