๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bệ hạ là người thế nào? Người chẳng điều tra gì cả không có nghĩa là không nghi ngờ ta, chỉ vì người tin tưởng tình cảm quân thần của chúng ta, hơn nữa dù thế nào người cũng không nghĩ ra tại sao ta lại có những tâm tư đó." Trần Bình Bình mỉm cười nói: "Nhưng trọng yếu nhất là, người biết ta không còn sống được bao năm nữa, vì giữ trọn tình cảm quân thần giữa ta và người, vì ân nghĩa xưa kia ta liều mình cứu người, người cho ta cơ hội chết một cách tự nhiên."
"Nếu ta già nua mà chết, bệnh mà chết, dù người nghi ta hay ta nghi người, cũng sẽ thành chuyện cũ dưới đất, sau khi ta chết sẽ được tôn vinh, bệ hạ đau buồn vài ngày rồi thôi, mọi thứ theo gió mà đi, há chẳng phải kết cục tốt đẹp nhất sao?"
Trần Bình Bình nghiêm túc nói: "Phải thừa nhận, đó là ân tình của bệ hạ dành cho ta, đây là điều tốt nhất người chọn cho ta, nên hai năm trước khi ngươi bảo ta buông tay, ta đã buông tay, chờ ngày già mà chết của chính mình."
"Nhưng vấn đề hiện tại là..." Trong nụ cười của Trần Bình Bình có thêm hai ý vị hoang đường, "Ngoài dự liệu của ta và bệ hạ, cái thân thể tàn tạ này của ta vẫn sống cho đến hôm nay, hơn nữa nếu không có gì bất trắc, dường như còn có thể sống thêm vài năm nữa... Ta sống càng lâu, trong lòng bệ hạ sẽ càng khó chịu, rồi một ngày nào đó sẽ tìm đến hỏi ta một số chuyện cũ. Mà trước thời khắc lâm chung, chẳng phải Khổ Hà đang chờ đợi chính việc này ư?"
Đến đây, Phạm Nhàn đã hết lời để nói. Nếu bệ hạ thật sự nhận ra, và tin Trần Bình Bình có lòng bất trung, chắc chắn sẽ là một phen đại loạn trong triều đình Khánh Quốc. Còn bản thân y, kẹt giữa hai người, tất nhiên không thể đứng nhìn Trần Bình Bình mất mạng, nội loạn Khánh Quốc sẽ xảy ra. Ánh mắt thâm sâu tàn nhẫn trước lúc lâm chung của Khổ Hà thật sự lợi hại, trong muôn vàn việc đời, đã chính xác nắm bắt được kẽ nứt duy nhất của Khánh Quốc sau này.
Y biết Trần Bình Bình nói đúng, Hoàng đế để lại ân nghĩa dành cho Trần Bình Bình, nếu như Trần Bình Bình tử vong, bệ hạ sẽ không có bất kỳ cảm giác day dứt nào, cũng rất tự nhiên không đi tìm hiểu chuyện Đông Sơn nữa hay tâm tư của Trần Bình Bình, có thể nói là mọi người đều vui mừng.
Có điều, Trần Bình Bình lại sống sót khỏe mạnh. Dẫu sao thì Phạm Nhàn hay Hoàng đế,cũng không thể nói năng ôn hòa khuyên bảo vị Viện trưởng đại nhân đã cống hiến cả đời cho triều đình Khánh Quốc, Ngươi mau chóng qua đời, qua đời đi, ngươi chết rồi thì Khánh Quốc sẽ thái bình...
"Dường như ta là người phải chết từ lâu rồi." Trần Bình Bình liếm đôi môi khô khốc nói, âm u nói: "Chỉ khi sắp chết tới nơi, ta mới phát hiện ra rằng bản thân vẫn sợ chết."
Là người sáng lập Giám Sát viện, biết bao người khiếp sợ ngcái he tên Trần Bình Bình, nhưng ông vẫn thẳng thắn thừa nhận sợ chết, nếu để người ngoài nghe được, chỉ e sẽ rất bất ngờ. Nhưng Phạm Nhàn chỉ im lặng lắng nghe, y từng chết đi một lần, tất nhiên hiểu rằng chờ đợi cái chết đến trong yên lặng là quá trình vô cùng khó chịu.
Hàng chục năm trước, đại lục chấn động, phương bắc có Tiếu Ân, phương nam có Trần Bình Bình, hai bậc anh tài. Nhưng ngay cả hai nhân vật hung hiểm nhất thế giới ngầm đối mặt cái chết, vẫn thật yếu đuối.
Lúc Tiếu Ân qua đời, Phạm Nhàn ở bên tiễn đưa. Lúc này nhìn ông lão gầy còm ngồi trên xe lăn, y buồn rầu suy nghĩ, dù tình thế sau này ra sao, y chỉ hy vọng lúc Trần Bình Bình lâm chung bản thân có thể ở bên người nhân cô độc không con không cái này, tiễn đưa ông một đoạn đường.
"Bệ hạ sẽ không cô độc như ước muốn của Khổ Hà." Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, cười nói: "Tính tình bệ hạ đã thay đổi rất nhiều, cho dù từng nghi ngờ ngươi, nhưng hai năm qua đã chứng minh ngươi không còn bận tâm điều gì, ngài ấy sẽ không làm khó ngươi đâu."
Trần Bình Bình cũng mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Phạm Nhàn đặt trên vai mình, nói: "Bệ hạ đã hết lòng với ta, ta cũng chẳng còn gì để lo lắng, cho dù ta còn sống thêm được vài năm nữa thì có sao? Ta cũng không thể sống lâu hơn bệ hạ được."
Nghe những lời ấy, tâm trạng Phạm Nhàn cuối cùng cũng thư thái hơn, bỗng nhiên trong lòng xúc động, từ dưới chân nhặt lên một đóa hoa vàng nhỏ kiên cường nở rộ trong gió lạnh, cẩn thận gài lên mái tóc bạc phơ của Trần Bình Bình.
Trần Bình Bình phì cười.
Phạm Nhàn cáo biệt đi khỏi. Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trần Bình Bình cũng chẳng hề đề cập lý do vì sao ông lại sinh lòng bất trung với bệ hạ, còn Phạm Nhàn cũng không hỏi han gì thêm, bởi vì y đã biết rõ nguyên nhân, nhưng lại không rõ phải xử trí ra sao sau khi mọi việc trở nên sáng tỏ.