๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão bộc đi ra, đẩy xe lăn của Trần Bình Bình đi dạo trong vườn. Một lúc lâu sau, Trần Bình Bình bỗng thở dài, nói: "Khổ Hà đã sống quá lâu, biết quá nhiều chuyện, mới đưa ra được kế hoạch này. May mà như lời Phạm Nhàn, bệ hạ chắc sẽ kiềm chế tính khí, chờ đợi ta qua đời tự nhiên, chỉ là..." Ông nhíu mày nói tiếp: "Không biết lúc đứa nhỏ Phạm Nhàn kia ôm thi hài ta mà khóc lóc thảm thiết, liệu có trách ta đã lừa dối và lợi dụng nó hay không?"
Dù xét từ góc độ nào, Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi cái chết tự nhiên của Trần Bình Bình, Phạm Nhàn vừa nghĩ vậy, vừa bước ra khỏi Trần Viên, hướng vào cơn gió lạnh đêm khuya, giải quyết xong nỗi bận tâm trong lòng, cả người nhẹ nhõm hẳn lên.
Đúng lúc đó, tiếng hát buồn thảm nhưng cứng cỏi của ca cơ Trần Viên vọng ra từ gió đêm, giống hệt đóa hoa vàng nhỏ mà Phạm Nhàn đã hái, lại giống hệt vị lão nhân gia sống trong khu vườn này.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong cơn gió lạnh thấu xương, Phạm Nhàn không nhịn được giậm chân để giữ ấm. Thời tiết tháng mười một, mặt trời vào giờ này hoàn toàn chưa mọc, cái lạnh thấm qua đôi giày da làm chân y tê dại.
Phạm Nhàn khó hiểu tại sao mùa đông mặt trời mọc trễ mà giờ triều đình không chịu dời lại. Đây là phép tắc ngàn đời của triều Đại Ngụy, cho dù bây giờ y quyền thế ngập trời cũng không thể thay đổi. Y nhìn xung quanh trong bóng tối, chỉ thấy những chiếc lồng đèn đỏ lúc sáng lúc tối, cảm giác thật giống phim ma.
Hôm nay là ngày đại triều, theo thường lệ triều đình, các quan văn võ đúng nửa đêm đã bò dậy từ trên giường ấm, đến canh gác trước cửa cung. Cùng tham gia bộ phim ma này với Phạm Nhàn còn có rất nhiều người, trong đó có Hồ Đại học sĩ đang đứng cạnh đập chân giữ ấm, hoàn toàn không có dáng vẻ tôn nghiêm của bậc đệ nhất văn thần.
"Bệ hạ có chỉ dụ ngài ngồi kiệu vào cung, sao phải đứng đây chịu lạnh với ta?" Phạm Nhàn ôm bếp ấm, nói khẽ với Hồ Đại học sĩ. Nay lão học sĩ Thư Vuđã hoàn thành sứ mệnh truyền đạt kinh nghiệm, an hưởng tuổi già, trong Môn Hạ Trung Thư tất nhiên do Hồ Đại học sĩ làm chủ. Mặc dù sức khỏe Đại học sĩ còn tốt, nhưng bệ hạ cho rằng tuổi đã cao nên ban chỉ cho ngồi kiệu vào cung.
Hồ Đại học sĩ liếc nhìn y đầy ẩn ý, mỉm cười nói: "Ngươi đứng đây, không ai dám lại gần trò chuyện, sao lại không chào đón ta?"
Phạm Nhàn trố mắt rồi cười khổ. Quyền lực phe phái trong triều của nhạc phụ ở Ngô Châu Nhạc đã bị Hoàng đế bệ hạ phân tán. Những năm gần đây, Giám Sát viện cũng tích cực trừng trị quan lại, quan viên trong triều tuy vẫn kính sợ mình, mỗi khi gặp mặt đều cung kính chào hỏi, nhưng không ai dám đứng bên cạnh mình cả.
Đang suy nghĩ như vậy, một chiếc đèn lồng màu đỏ rực chợt lóe lên từ trong bóng tối. Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện, Hành tẩu của Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ đại nhân, dưới sự hướng dẫn của người hầu, bước tới trước mặt hai người, gương mặt bình thản cúi đầu hành lễ, ánh đèn đỏ rực chiếu rọi lên khuôn mặt vị đại thần trẻ tuổi này, toát lên vài phần thành khẩn và nhu thuận.
Tuy vậy, ánh mắt Phạm Nhàn khẽ híp lại.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hạ Tông Vĩ là người thế nào, chắc chắn trong lòng các quan lại đã rõ ràng. Chuyện cũ giữa hắn và Phạm Nhàn dù đã cực kỳ xa xôi, nhưng với tính cách thù dai của Phạm Nhàn, làm sao có thể không đem cái tên này khắc sâu trong lòng.
"Bái kiến Đại học sĩ."
"Bái kiến Tiểu Công gia."
Hạ Tông Vĩ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, cực kỳ điềm tĩnh cúi đầu hành lễ. Hồ Đại học sĩ cười ha hả nói chuyện vài câu, giơ tay ra hiệu hắn ta không cần quá đa lễ. Còn Phạm Nhàn thì chỉ đứng bên cạnh, bình thản quan sát vị đại thần trẻ tuổi này, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Đầu năm Khánh Lịch thứ bảy, quân đội phục kích Phạm Nhàn trong sơn cốc, tạo cơ hội để Hoàng đế bệ hạ thay máu trong triều đình. Hôm đó có bảy vị quan viên trẻ tuổi nhập cung, được gọi là Thất Quân Tử. Trong số đó, Tần Hằng tham gia phản loạn nên đã chết, Ngôn Băng Vân yên ổn làm việc ở Giám Sát viện, chỉ chờ nhận ghế của Phạm Nhàn, còn Hạ Tông Vĩ là người được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất trong dòng máu mới nàynày, thăng tiến nhanh nhất.
Sau sự kiện dẹp loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn, Đại hoàng tử và Diệp Trọng tất nhiên có công lao nhất, nhưng vấn đề là ba người họ đã ở đỉnh cao quyền lực, Hoàng đế bệ hạ không thể ban thưởng gì thêm. Trong khi đó, Hạ Tông Vĩ nhờ công lao này mà được Hoàng đế bệ hạ để mắt tới, thăng liền ba cấp, lao vào trung tâm chính trị triều đình nhanh như tên lửa. Tốc độ thăng tiến này thực sự hiếm có, có lẽ chỉ có Phạm Nhàn khi mới vào kinh mới có thể vượt qua.