Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 1557: Vở Kịch Cuối Mùa Đông 4

Chương 1557: Vở kịch cuối mùa đông 4 Chương 1557: Vở kịch cuối mùa đông 4

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hạ Tông Vĩ bị Phạm Nhàn đe dọa nhưng vẫn không từ bỏ ý định ban đầu, nhưng mấy lần đến y quán đều bị Lý Hoằng Thành lạnh nhạt đuổi đi. Y quán nhỏ bé trở thành chiến trường của đại thần và tướng quân, nhưng dù sao Hạ Tông Vĩ cũng chỉ là văn thần, làm sao địch lại vẻ ngoài hổ báo của Hoằng Thành.

Một y quán nhỏ... đã trở thành cảnh tượng đáng chú ý của kinh đô.

Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm thán, nghĩ thầm Lỗ lão phu tử nói đúng, văn chương không bao giờ bằng nắm đấm. Mỉm cười cảm thông cho Hạ Tông Vĩ, đường đường đại thần Môn Hạ Trung Thư, nhưng gặp phải hai đứa con cháu hoàng thất không phân biệt phải trái như mình và Hoằng Thành, rốt cuộc cũng chỉ có thể nuốt quả đắng vào bụng.

Thực ra trong những ngày qua, Hạ Tông Vĩ từng vào cung một lần, có lẽ cũng khéo léo bày tỏ ý từ chối ban hôn. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, với tính cách âm độc của Hạ Tông Vĩ, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội để đả kích Phạm Nhàn, cho dù từng bị Phạm Nhàn cảnh cáo, hắn vẫn không từ bỏ.

Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ vừa thấy bộ dáng chán nản của Hạ Tông Vĩ, là đoán Phạm Nhàn đã âm thầm đe dọa đại thần thân tín của mình, mặt rồng giãy dụa, vội triệu Phạm Nhàn vào cung, trách mắng một trận trong Ngự Thư phòng.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản lắng nghe, vẫn giữ thái độ im lặng phản kháng như thường lệ. Ban hôn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý đồ của bệ hạ lợi dụng việc này để hoàn toàn đè bẹp tinh thần phòng vệ của hắn, biến y thành một kẻ ngu trung vâng lời, là điều y tuyệt đối không thể chấp nhận.

Y chẳng hề sợ hãi vẻ bất mãn của Hoàng đế bệ hạ, bởi bây giờ đã khác xưa, Giám Sát viện và Nội Khố trong tay Phạm Nhàn hiện đang cung cấp trật tự và tiền bạc quan trọng nhất cho sự phát triển lành mạnh của triều đình Khánh Quốc. Ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ điều đó, biết mình ngày càng không thể rời xa đứa con tư sinh này.

Chỉ có điều đối với Khánh Đế mà nói, Hoàng đế bệ hạ càng tán thưởng Phạm Nhàn thì càng muốn Phạm Nhàn có thể bộc bạch tất cả tâm tư, vâng theo mọi sắp đặt của mình. Bởi vì ngài luôn cảm thấy đôi khi đứa trẻ An Chi này có phần bướng bỉnh, tính cách hơi quá thoát tục, thậm chí có vẻ chút muốn thoát khỏi khống chế của mình.

Đối với một vị quân vương cường đại, cảm giác đó rất không thoải mái, cho nên ngài muốn Phạm Nhàn nhượng bộ.

o O o

Bước sang mùa đông, Phạm Nhàn vẫn chưa hề nhượng bộ, vẫn cứ ủng hộ Tĩnh Vương phủ đối đầu với trong cung. Việc hôn nhân giữa hai nhà Hạ Phạm sau một phen xôn xao đã dần lắng xuống, vì trong cung không có chỉ dụ tiếp theo. Còn thần giữ cửa Thế tử vẫn đứng canh cửa y quán, lạnh lùng nhìn từng bệnh nhân đi đến. Những người nghèo khổ kia nếu mang họ Hạ đều phải đổi sang tên giả rồi mới dám đến khám.

Có lẽ trên đời này người duy nhất không sợ Hoàng đế bệ hạ, chính là Tĩnh Vương. Dù sao thuở nhỏ đã từng đánh nhau với huynh trưởng nhiều lần, mặc dù không có mấy trận thắng nhưng ít nhất nắm đấm cũng từng nếm thử mùi vị của thịt rồng, một khi thân cận sẽ bớt đi cung kính sợ sệt. Huống hồ Tĩnh Vương vốn không có dục vọng gì, cả đời chỉ lo chuyện phù phiếm bùn đất, không hề can thiệp triều chính, nên bệ hạ này cũng phần nào áy náy đối với đệ đệ duy nhất, nên ngoài nhíu mày ra cũng không thể làm gì hơn được.

Còn Lý Hoằng Thành cầm quân ở Định Châu đã ba năm, xông pha trước trận làm gương cho quân lính, tắm máu giết địch, cho dù không có công cũng đầy khổ cực, nay đã bày tỏ thái độ muốn tranh thê tử với Hạ Tông Vĩ, Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng làm gì được. Chẳng qua một lời của Thiên tử khó có thể rút lại, cộng thêm nếu lùi bước thì mất mặt, nên bệ hạ mới cố chấp giữ quan điểm ban đầu.

Tuyết đầu mùa đổ xuống, Phạm Nhàn thở ra một làn khói trắng, đứng bên xe ngựa nói với Vương Thập Tam Lang bên cạnh: "Những điều cần nói đều đã nói rồi, ta có thể tạo áp lực lên phủ Thành chủ, nhưng về mâu thuẫn nội bộ trong Kiếm Lư các ngươi, ta không can thiệp được. Mà chắc ngươi cũng không muốn ta nhúng tay vào."

Hôm nay Vương Thập Tam Lang sắp rời khỏi Khánh Quốc, quay về Kiếm Lư Đông Di thành, bầu bạn với ân sư trong những ngày cuối đời. Phạm Nhàn dành thời gian đến tiễn đưa. Hai người đứng cô độc giữa tuyết rơi, trò chuyện câu được câu chăng, tất nhiên phần lớn do Phạm Nhàn nói.

"Ta sẽ chờ ngươi ở Kiếm Lư." Vương Thập Tam Lang vác túi xách, nắm chặt cây cờ xanh, nhìn Phạm Nhàn cười hiền lành: "Đến sớm nhé."

Phạm Nhàn cũng mỉm cười. Sau khi Vương Thập Tam Lang vào cung, cuối cùng bệ hạ đã gật đầu giao toàn bộ quyền điều hành vấn đề Đông Di thành cho Phạm Nhàn. Cuối cùng cũng nắm chắc quyền chủ động trong tay, tâm trạng y thực sự rất tốt.

"Cảm ơn." Phạm Nhàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hy vọng về sau không cần cảm ơn ngươi nữa."

Vương Thập Tam Lang sững sờ một lúc mới hiểu ý của từ "cảm ơn" đó, lắc đầu rồi bước vào trong tuyết gió.

Bình Luận (0)
Comment