๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Áo khoác lông chồn rất ấm áp, nhìn bóng dáng khuất dần trong tuyết gió, trong lòng Phạm Nhàn cũng Rất ấm áp. Kiếp này của y đầy kinh tâm động phách, mưu mô đấu đá, tuy sôi động nhưng cũng khiến tâm trí mệt mỏi. Được giao du với nhân vật đơn giản, thuần khiết đúng là hưởng thụ quý giá và hiếm có.
Rời mắt khỏi màn tuyết phía xa, Phạm Nhàn chợt cảm thấy trong lòng rung động, như có linh cảm mùa xuân năm tới lần mở cửa cuối cùng của Kiếm Lư, có lẽ bản thân sẽ có được những trải nghiệm chưa từng có.
Y bước đến chiếc xe ngựa đen, nhấc đầu gối lên, cúi đầu cẩn thận lau sạch bùn tuyết dính đáy giày trên bậc thềm xe. Vừa lau tuyết, vừa trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau mới vén tấm rèm xe dày cộm, cúi người lách vào trong. Một làn gió ấm phả vào mặt, bên trong chiếc xe rộng rãi của Giám Sát viện, chiếc lò sưởi nhỏ đặc chế đang phát ra hơi ấm như mùa xuân, hoàn toàn khác hẳn cái lạnh giá bên ngoài.
Phạm Nhàn lau sạch bông tuyết trên cổ áo, nói: "Người đã đi xa, chúng ta có thể quay về được rồi."
Diệp Linh Nhi tiếp nhận chiếc khăn từ tay Phạm Nhàn, cúi đầu xuống, hàng mi dài thướt tha che khuất đôi mắt sáng rực và cảm xúc phức tạp bên trong. Cô nhẹ giọng nói: "Ta đến không phải đến để tiễn biệt hắn."
"Không phải đến tiễn Thập Tam ca, chẳng lẽ là đến ngắm tuyết cùng ta?" Phạm Nhàn không vui nói: "Ta thực sự không hiểu rốt cuộc các ngươi định thế nào, đã hơn một tháng rồi mà vẫn y như lúc mới gặp ở Thanh Châu."
"Sư phụ, ta không nghĩ lung tung gì cả." Diệp Linh Nhi ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nói.
"Năm tới Tứ Cố Kiếm sẽ qua đời, Đông Di thành chia làm hai phe tranh chấp không ngớt. Lần này về Đông Di, chắc Thập Tam Lang cũng phải lo lắng, cho dù là đồ đệ quan môn được thương yêu nhất của Tứ Cố Kiếm nhưng hắn không có nhiều mối quan hệ." Phạm Nhàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "E rằng cuối cùng vẫn phải đấu một trận."
"Ngươi không thể giúp đỡ hắn sao? Hắn đã làm rất nhiều cho Giám Sát viện." Diệp Linh Nhi hỏi vội.
"Điều này khỏi cần ngươi nhắc, hắn làm việc cho ta, đương nhiên ta sẽ đền đáp." Phạm Nhàn nói: "Thái độ của Tứ Cố Kiếm với ta rất thành khẩn, dù lão quái vật kia chắc chắn không muốn giao dịch gì với bệ hạ, nhưng thương lượng buôn bán với ta thì không vấn đề."
Y đột nhiên nhìn Diệp Linh Nhi, nhẹ giọng nói: "Vấn đề là sau khi trở lại Đông Di, chắc hắn sẽ định cư lâu dài ở đó, ngươi có nghĩ gì về việc này không?"
"Tại sao ta phải nghĩ về việc đó?" Từ khi Nhị hoàng tử qua đời, Diệp Linh Nhi không còn vẻ hào hiệp, sáng sủa như xưa nữa mà trở nên trầm tĩnh, chín chắn hơn rất nhiều. Dù vẫn cười nói tự nhiên trước mặt Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi, nhưng cả hai đều nhận ra ám ảnh trong tim cô.
Mãi đến khi gặp Vương Thập Tam Lang ở Thanh Châu, trở thành một cặp phong cảnh, tâm trạng Diệp Linh Nhi mới thoát khỏi binh mã biên ải. Phạm Nhàn rất vui khi thấy sự thay đổi này, nhưng cũng biết với thân phận của Thập Tam Lang, chuyện tình cảm của hai người rất khó khăn.
Y lắc đầu, không đi sâu vào vấn đề này nữa. Ngược lại, Diệp Linh Nhi nghĩ đến chuyện làm phiền lòng những người trẻ gần đây, hỏi nhỏ Phạm Nhàn: "Vậy việc của Nhược Nhược cứ thế kéo dài à?"
Nhắc đến chuyện này, Phạm Nhàn chỉ thấy cả đầu nhức nhối. Ban đầu y nghĩ rằng với Tĩnh Vương phụ tử ra mặt giả bộ hung dữ, Hoàng đế bệ hạ sẽ xuôi chiều thu hồi lời ban hôn vụng về này. Không ngờ Hoàng đế lại ngoan cố đến thế, lấy cớ năm xưa Phạm gia đã từ chối liên hôn với Tĩnh Vương phủ, hoàn toàn không để ý đến những động tĩnh này.
"Trước hết cứ kéo dài đã. Chúng ta có nhiều người gộp mặt mũi lại như vậy, dù sao cũng có chút phân lượng, bệ hạ cũng khó mà cưỡng ép được." Phạm Nhàn mím môi, nghĩ bụng nếu muội muội chịu gả cho Hoằng Thành thì việc này dễ xử lý hơn biết bao, ít ra trước mặt bệ hạ tranh cãi cũng có lý hơn.
"Ta không rõ Hạ Tông Vĩ là người thế nào, chỉ nghe nói tính tình không tệ, cũng không hiểu sao ngươi lại nổi cơn thịnh nộ lớn đến thế." Diệp Linh Nhi nói lỡ miệng.
"Thịnh nộ?" Phạm Nhàn cười cười, không nói rõ, nói lảng: "Thông gia của hai họ Hạ Phạm, há chẳng thành hộp cơm sao?"
"Cơm gì?"
"Cơm bát bảo."
"Đúng rồi, hôm nay Vương Đại đô đốc ở bày tiệc Nhất Thạch Cư. Uyển Nhi nhắn nhủ ngươi đừng đến trễ." Diệp Linh Nhi nghiêm túc nói.
Phạm Nhàn chợt nhớ ra chuyện thú vị này. Kể từ khi nhận nhiệm vụ dạy dỗ tiểu thư nhà họ Vương để làm trắc phi cho Đại hoàng tử, Phạm Nhàn vốn đã bực bội vì chuyện chỉ hôn trong cung, nên đã mắng nhiếc Vương Đồng Nhi đến nỗi cô khóc lóc bỏ chạy ra khỏi phủ, cũng khiến Đại tướng Sử Phi của quân phòng vệ kinh đô tức giận không nhẹ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑