๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y tưởng rằng sau trận mắng này, Vương Đồng Nhi sẽ tức giận không bao giờ quay lại, không ngờ chỉ sau ít ngày, cô lại van nài Sử Phi dẫn vào Phạm phủ, cầu xin Tiểu Phạm đại nhân thu nhận làm đồ đệ. Cô nói mình đã thay đổi rất nhiều, không dám xằng bậy như trước nữa.
Thái độ hiểu chuyện bất thình lình của tiểu thư khiến Phạm Nhàn giật mình, nghĩ bụng xem ra Đại tiểu thư này yêu điên cuồng Đại hoàng tử, nếu không đã chẳng đến mức sẵn sàng tự hạ mình như vậy.
Hôm nay là ngày thứ hai Đại đô đốc Vương Chí Côn từ Yến Kinh về kinh trình báo công tác, Đại đô đốc tự tay chiêu đãi Phạm Nhàn chính là để cảm ơn việc y đã dạy dỗ con gái thay mình.
"Vương Đồng Nhi này là fan của ngươi." Phạm Nhàn cau mày, "Ngươi từng gặp chưa?"
Diệp Linh Nhi đoán ra ý nghĩa của từ fan, bất đắc dĩ cười nói: "Rất nhiều năm trước có gặp qua, lúc đó cô ấy mới chỉ là cô bé bảy, tám tuổi, ai ngờ sau này lại nổi loạn như thế."
"Bây giờ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi." Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Có vẻ các Đại tiểu thư đều giống nhau, đều thích bị hành hạ, nếu không đánh cho vài trận thì kiên quyết không chịu nghe lời."
Diệp Linh Nhi mặt đỏ bừng, nhớ lại chuyện cũ ở kinh đô, liếc mắt đầy cảnh cáo về phía Phạm Nhàn: "Đây là ám chỉ ta à?"
Phạm Nhàn vẫn nhắm mắt, khóe miệng phớt nụ cười nhạt: "Ngày trước phải đánh mới nghe lời, bây giờ tự động đến chịu đòn rồi."
Xe ngựa lướt đi trong tiếng đối thoại của hai người, từ từ quay trở lại kinh đô, xé toạc lớp tuyết trên đường, để lại vết bánh xe sâu. Phạm Nhàn cảm thấy trong xe nóng quá, liền vén màn cửa sổ lên một góc, hy vọng gió đông lạnh có thể thổi vào. Ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua cảnh cây bạc, tuyết trắng bên đường thật đẹp.
Y chăm chú nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi liên tưởng đến bản thân. Việc của Hạ Tông Vĩ không thể ép quá, nhưng y cũng không lo lắng. Chỉ cần sang năm giải quyết xong việc Đông Di thành, lập công lớn cho Đại Khánh, dù Hoàng đế khắc nghiệt đến đâu cũng khó mà ép buộc y nữa.
Chỉ có điều trên con đường tuyết gió này, ngựa vất vả lê bước, Phạm Nhàn chợt cảm thấy mình giống con ngựa bị Hoàng đế trói, bị ép phải vất vả phá tuyết mở đường, kéo theo cỗ xe lớn tiến về phương xa mà ngựa không hề muốn đến.
Y hít sâu một hơi, để gió lạnh xoa dịu trái tim nơi lồng ngực. Hạ màn xe xuống, nhắm mắt suy nghĩ. Cho dù Tây Lương hay Đông Di, y đang vất vả chinh phục vì Hoàng đế, nhưng hắn cũng không muốn thay đổi, bởi vì trên đời này chưa có ai mà y không dám thách thức, ngoại trừ vị Hoàng đế lão tử thâm sâu khó lường này.
Nếu Ngũ Trúc thúc và cái rương vẫn còn bên cạnh chắc chắn tình thế sẽ thay đổi rất nhiều, chỉ có điều những thay đổi đó không chắc đã tốt. Phạm Nhàn lắc đầu, xua tan khả năng đáng phiền phức này. Dù trên danh nghĩa Ngũ Trúc thúc là người hầu của mình, nhưng thực chất là người thân nhất, ai ai cũng cần tìm kiếm điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
May mắn thay, vị Hoàng đế bệ hạ này đã thay đổi rất nhiều. Xét từ việc gần đây ngài cãi nhau với Phạm Nhàn và Tĩnh Vương, mặc dù quá đáng nhưng ít nhất cũng thể hiện chút tính người – hay nên nói là tính người già. Cho dù là tính người hay tính người già thì cũng chứng tỏ Bệ hạ đã bước ra khỏi thần đàn, không còn là bóng hình cao sang xa vời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đông qua xuân tới, lại là lời cũ rích. Thôi được rồi, tóm lại là trong một ngày xuân ấm áp tuyệt vời, Khánh Quốc đã sớm tiễn đưa vô số trận tuyết lớn nhỏ khó hiểu, đón chào thời tiết ấm dần lên, những mầm non xanh tươi và những đóa hoa run rẩy.
Còn tại Yến Kinh - quận quan trọng nhất phía đông bắc Khánh Quốc lại đón chào một đoàn người có địa vị đặc biệt quan trọng. Lúc này là tháng ba, hai bên đường cây cối xanh tươi, trong gió xuân phất phơ, giống như những đứa trẻ cầm bó hoa reo hò chào đón náo nhiệt. Có vẻ ngay cả cây cối cũng biết tầm quan trọng của đoàn người này.
Yến Kinh nằm phía bắc, từ kinh đô đi thẳng lên phía bắc qua Hào Sơn, đi theo con đường bằng phẳng tới Thương Châu rồi mở rộng về hướng đông bắc là tới đại thành lớn này. Hàng chục năm trước, nơi đây vẫn là một thành trì của nhà Đại Ngụy, gọi là Nam Kinh. Nhưng rồi bị Hoàng đế cường đại của Khánh Quốc đánh chiếm, đổi tên thành Yến Kinh, ý chỉ én ngậm bùn quay về.
Không ai biết liệu vùng đất Yến Kinh cách đây hơn một ngàn năm có phải là của tổ tiên Khánh Quốc hay không. Nhưng cái tên Yến Kinh ít nhất cũng mang lại cho Khánh Quốc một cái danh nghĩa chính đáng, hơn nữa người dân nơi đây ôn hòa, quen với việc thay đổi chủ nhân cai trị, không có tình cảm dân tộc sâu sắc, nên sau ba mươi năm cai trị, Khánh Quốc đã biến nơi đây thành đất phụ thuộc vững chắc, trở thành một kinh thành cách xa Khánh Quốc.