"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghĩ vậy, tâm thần Hoàng đế chùng xuống, cảm thấy có điều chẳng lành.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào thanh kiếm sau lưng đồng tử, trông không hợp với vóc dáng gầy gò của cậu bé.
Không lâu sau, đồng tử dẫn hai người vào một phòng sâu trong Kiếm Lư. Lại có ma ma dọn đồ ăn nước uống xong xuôi, lui ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Phạm Nhàn và Hoàng đế.
Chủ nhân vẫn im lặng không ra mặt, hai vị khách chỉ biết bị động đón nhận sắp xếp. Trong Kiếm Lư yên tĩnh, hai người ở riêng với nhau khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Phạm Nhàn đi tới cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài, liền thấy cái hố lớn ở sân hình chữ V. Đồng tử của hắn co lại.
Hoàng đế Bắc Tề ngồi trên giường phía sau, lạnh lùng nhìn bóng lưng Phạm Nhàn, nói: "Phạm Nhàn, bây giờ chỉ có hai ta, có điều gì muốn nói cứ nói đi."
Phạm Nhàn không quay lại, nhẹ giọng đáp: "Dù ta nói gì, Tứ Cố Kiếm cũng có thể nghe rõ rành rành... Nhưng ta thực sự rất tò mò, sao ngươi biết ta ẩn nấp trong phòng của Lý Lý?"
Hoàng đế Bắc Tề cười khẩy, không giải thích vấn đề này mà lại nói: "Trẫm cũng thắc mắc, tại sao ngươi lại đoán được trẫm biết chỗ ẩn náu của ngươi, bố trí người đi giết ngươi."
Phạm Nhàn nhún vai, rời mắt khỏi những thanh kiếm đủ loại kiểu dáng trong cái hố lớn, quay lại nhìn Hoàng đế Bắc Tề nói: "Không cần giải thích vấn đề này, thật ra ta chỉ tức giận vì sao ngươi lại trở nên ngu xuẩn và ngây thơ như vậy."
Y chậm rãi hạ mắt xuống, nói: "Ngươi có bao giờ nghĩ qua thiên hạ sẽ phải trả giá thế nào nếu ta chết không?"
Lông mày Hoàng đế nhíu lại, không biết vì đau mắt cá chân hay vì câu đánh giá của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn từ cửa sổ đi về, ngồi xuống ghế trước giường, bình tĩnh nhìn Hoàng đế, đột ngột nói: "Bây giờ tuổi tác ngươi không còn nhỏ nhưng ta vẫn xem ngươi là một Tiểu Hoàng đế."
Nói chuyện với Hoàng đế Bắc Tề như với một người bình thường. Thái độ và cảm xúc của Phạm Nhàn khiến trong lòng Hoàng đế Bắc Tề choáng váng. Đây không phải vấn đề thực lực mà là cảm giác bình đẳng sâu thẳm trong tận cùng. Dù là Lang Đào hay Vân Chi Lan cũng vẫn rất cung kính trước Hoàng đế Bắc Tề, chứ không ai coi thường như Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn khuôn mặt thanh tú bình thường của Hoàng đế, suy nghĩ mông lung không biết trôi dạt về nơi nào. Y hiểu rõ sự lợi hại của vị Tiểu Hoàng đế này hơn ai hết. Dù còn rất trẻ nhưng đã sớm bố trí ở Giang Nam, dù Phạm Nhàn hay Trưởng công chúa nắm quyền, Tiểu Hoàng đế vẫn hưởng lợi. Việc giết Thẩm Trọng cũng do Hoàng đế khéo léo sử dụng Thượng Sam Hổ một mũi tên trúng ba đích.
Nhưng Phạm Nhàn không hiểu vì sao Hoàng đế lại muốn giết mình. Nếu là năm thứ bảy Khánh Lịch trong đợt phản loạn ở kinh đô, Hoàng đế có thể thông qua Trưởng công chúa giết Phạm Nhàn để đẩy Đại hoàng tử lên ngôi, có lợi ích rất lớn cho Bắc Tề... Nhưng giờ đây đã ba năm trôi qua, giết Phạm Nhàn ở Đông Di, Bắc Tề khó có thể đứng ngoài.
"Giết ngươi ở Đông Di, ít nhất có thể buộc Đông Di không thể hàng Khánh." Hoàng đế lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, dường như không ngại giải thích: "Còn việc cái chết của ngươi có khiến triều đình Nam Khánh tức giận hay không, hoàn toàn ngoài suy nghĩ của trẫm... Hay ngươi không chết, lão già kia sẽ không xua quân đánh Đại Tề nữa sao?"
Hoàng đế lạnh lùng cười: "Cho dù ngươi sống hay chết cũng không ngăn được chiến tranh. Nhưng việc ngươi chết ít nhất khiến Đông Di tìm đến trẫm, đó là chuyện tốt, tại sao trẫm lại không làm?"
Trước mắt Phạm Nhàn hiện lên bóng dáng Ngũ Trúc thúc, nhìn Tiểu Hoàng đế cười mỉa mai và thương hại, một ngón tay hung hăng gõ lên vầng trán sáng loáng của hắn, nói: "Có lẽ bệ hạ tự trọng thân phận, sẽ không đích thân ra tay, chỉ sẽ xuất binh báo thù cho ta. Nhưng nếu ngươi ngài thật sự giết ta, ta cam đoan với ngươi, không còn Khổ Hà của Bắc Tề, chỉ còn huyết hà mà thôi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi Phạm Nhàn nói xong, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không liên tưởng tới vị đại sư mù trong truyền thuyết, càng không bắt đầu thức tỉnh trước những sai lầm do áp lực lớn từ Nam Khánh gây ra trong hai năm qua. Hắn chỉ kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, vô thức đưa tay lên xoa xoa trán, ánh mắt đầy phẫn uất dần sâu đậm, cuối cùng không thể khống chế, giọng trầm trầm khàn khàn la lên: "Ngươi... dám đánh trẫm!"
Phạm Nhàn tất nhiên là dám, hắn đã dám bắt cóc Hoàng đế, huống hồ chỉ là đánh vài cái. Bản thân Tiểu Hoàng đế cũng hiểu rõ điều này, chỉ là không thể chấp nhận Phạm Nhàn lại dùng nắm đấm đập lên trán mình, cách đánh ấy không phải đấu sống mái chết mà là một hành động xúc phạm rõ ràng.
"