"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng Phạm Nhàn không hề để ý đến sự phẫn nộ của hắn, nhíu mày nói: "Trong mấy năm qua, ta và ngươi hợp tác khá ăn ý, bản thân ta cho rằng đã mang lại không ít lợi ích cho Bắc Tề, nhưng ngươi luôn nghĩ cách hại chết ta, có phải quá đáng lắm không?"
Lúc này Tiểu Hoàng đế vẫn đang bị đau đớn và sỉ nhục khốn đốn, không tin nổi nhìn Phạm Nhàn, dường như không hiểu từ đâu trên đời này lại nhảy ra một quái nhân không chút tôn kính đối với Hoàng đế như thế.
Phạm Nhàn thấy vẻ mặt cắn răng của hắn, lại cười khẩy, nói: "Ta chỉ vạch ra sai lầm của ngươi mà thôi."
Y bỗng nhắm mắt suy nghĩ giây lát rồi nhẹ giọng: "Xưa nay ta cho rằng ngươi là một vị quân vương đầy mưu trí, nhưng hành động hai năm gần đây có vẻ quá vội vàng thực dụng... Thế giới vốn tươi đẹp, sao ngươi lại nóng nảy đến thế, thật không hay chút nào."
Tiểu Hoàng đế biết hoàn cảnh mạnh hơn ý chí, lúc này đã rơi vào tay địch nhân, cộng thêm vị Đại tông sư trong Kiếm Lư vẫn âm thầm ủng hộ Phạm Nhàn, chỉ sợ bề tôi bên ngoài khó có thể xông vào ứng cứu. Hắn đành cố nén giận, lạnh lùng nói: "Trẫm làm việc, cần gì giải thích với ngươi?"
"Ngươi có thể không cần giải thích với bất kỳ ai, nhưng cần phải giải thích với ta." Phạm Nhàn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta đã mang nhiều lợi ích đến cho ngươi, cho dù chỉ là đầu tư, ngươi cũng phải báo cáo với cổ đông, chứ không thể nghĩ cách giết chết người đó."
Cuộc đàm phán giữa hai bên một lần nữa quay về vị trí ban đầu. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Trẫm nhất định phải thừa nhận, trong vài năm qua, ngươi đã giúp đỡ trẫm rất nhiều. Có điều..."
"Có điều thế nào?"
"Có điều dù sao ngươi cũng là con tư sinh của Khánh Đế." Tiểu Hoàng đế tự cười nhạo, theo thói quen đứng dậy, đưa hai tay sau lưng. Động tác này nếu là bình thường, chắc chắn sẽ oai vệ vô cùng, đầy khí thế. Nhưng hôm nay trước thì bị chấn động mà choáng váng, sau thì mắt cá chân bị thương, làm sao đứng vững được, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Phạm Nhàn vội vàng đỡ hắn về giường, lẳng lặng nhìn hắn.
Tiểu Hoàng đế nhíu mày, nói: "Ngươi là người Nam Khánh, lại là con tư sinh của Khánh Đế. Cho dù ta có tin tưởng ngươi thực hiện lời hứa hồi đó hay không, thì mẫu hậu cùng các đại thần trong triều cũng khó mà gửi gắm hy vọng mong manh ấy vào một vị quyền thần của Nam Khánh."
Tiểu Hoàng đế nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ngươi không phải người Đại Tề, không biết sau khi Khổ Hà quốc sư mất, những năm gần đây cuộc sống của quân dân Đại Tề ra sao. Nam Khánh luôn sẵn sàng xâm lược, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động chiến tranh. Mặc dù trẫm đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng quốc lực vẫn còn yếu, khó có thể chống đỡ cuộc chiến kéo dài nhiều năm. Trong tình huống đó, bất kỳ mối quan hệ và lời hứa hẹn nào cũng trở nên vô nghĩa. Trẫm phải đặt hy vọng vào dân tộc của mình, thậm chí là Đông Di, chứ không thể đặt vào ngươi."
Phạm Nhàn im lặng lắng nghe, hiểu rằng lập trường ấy hoàn toàn hợp lý. Không chỉ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, mà ngay cả Hải Đường hay Trần Bình Bình và phụ thân, cũng khó có thể tin rằng mình sẽ thực sự giúp Bắc Tề chống lại Nam Khánh.
Nếu muốn trở thành kẻ phản bội, ít nhất cũng phải có lợi ích đáng kể mới được. Hôm nay mình đã là người có quyền lực nhất Nam Khánh, nếu phản bội lợi ích quốc gia, chẳng lẽ mong Hoàng đế Bắc Tề nhường ghế rồng cho mình hay sao sao?
Y tự cười nhạt, biết rằng sẽ không ai tin điều đó, huống hồ là nhân dân Bắc Tề. Nhưng thực tế y chưa hề nghĩ đến bán đứng lợi ích Nam Khánh để đáp ứng yêu sách của Bắc Tề. Y chỉ cố gắng hết sức để tránh đổ máu và chiến tranh tàn khốc giữa hai nước.
Đúng như Lý Hoằng Thành đã chỉ trích trong phủ Đại tướng quân ở Định Châu, đó thực sự là một ý tưởng ngây thơ và viển vông. Từ một góc nhìn nào đó, nó hoàn toàn... không thể nào.
Như vậy có thể thấy, việc Bắc Tề muốn giết chết vị quyền thần Nam Khánh Phạm Nhàn này nhằm trói chặt Đông Di thành vào chiến xa của mình, cũng là điều hiển nhiên.
Còn về vị đại sư mù trong truyền thuyết kia, không phải Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không biết người này, chỉ là hành tung của người ấy quá bí ẩn, cho dù thực sự là bậc Đại tông sư đứng sau lưng Phạm Nhàn, sức uy hiếp của hắn vẫn kém xa so với uy phong của Khánh Đế và quân đội hùng mạnh của Nam Khánh.
Thấy Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ, Hoàng đế Bắc Tề không làm phiền, cũng nhắm mắt suy tư về hoàn cảnh và những việc có thể xảy ra sau này.
Một bên là quân vương phương bắc, một bên là thần tử phương nam, ngồi đối diện nhau trong phòng kín, ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Thời gian trôi qua như nước chảy, bất tri bất giác bên ngoài trời đã nhá nhem tối, chiếu rọi xuống hố kiếm, làm cho những thanh kiếm cổ kính như thấm đẫm máu ngàn thu, dù có gió biển mưa sa gột rửa bao lâu cũng không thể tẩy sạch.
"