๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi không thể lợi dụng trẫm, nếu ngươi vạch trần chuyện này, trẫm sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nào... Nếu ngươi che giấu chuyện này, làm sao trẫm có thể để ngươi lợi dụng được?" Tiểu Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt căm hận.
Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi cúi đầu, nói: "Điều ta muốn cũng không nhiều, chỉ là để cô nghe lời một chút..." Khóe môi y nhếch lên tự giễu: "Dù sao cô cũng là nữ nhân, có giỏi đến đâu, trong một số việc then chốt thì khả năng chịu đựng kém xa lũ xú nam nhân như chúng ta. Muốn làm đại sự, không thể trông mong vào cô được/"
Đôi mắt Tiểu Hoàng đế nheo lại: "Xem ra ngươi đã sớm nghĩ kỹ càng chuyện sau này, nhưng sao trẫm có thể nghe theo ngươi?"
Vừa dứt lời, trong mắt Tiểu Hoàng đế hiện lên vẻ quyết liệt, lòng hạ quyết tâm tàn nhẫn trào, không rõ từ đâu rút ra một con dao nhỏ, hung hăng đâm thẳng vào ngực mình!
o O o
Từ khi vào Kiếm Lư, Phạm Nhàn đã có cảm giác an toàn, y hoàn toàn không để Tiểu Hoàng đế trong lòng, cũng không đi lục lọi thân thể Tiểu Hoàng đế. Dù sao y biết đối phương là nữ nhân, cũng không muốn đắc tội với đối phương quá mức,của ho nên hoàn toàn căn bản là không ngờ trên người Tiểu Hoàng đế còn một con dao găm cuối cùng dùng để tự sát.
Chẳng lẽ con dao găm này là vật mà Bắc Tề Thái hậu đã giao cho cô khi còn rất nhỏ? Không biết vì sao, trong lòng Phạm Nhàn chợt dâng lên một chút cảm thông cho vị Hoàng đế nữ nhi trước mặt. Suốt ngày lo sợ, e ngại bị lộ bí mật về giới tính, không được sống cuộc đời như bao thiếu nữ khác, sinh sống như vậy, liệu có chút vui vẻ nào?
Y lao đến gần, đầu ngón tay khẽ chạm trúng mạch môn của Tiểu Hoàng đế.
Tiếng leng keng vang lên, con dao rơi xuống dưới giường, nhưng trong mắt Tiểu Hoàng đế lại lóe lên vẻ tàn nhẫn, tay trái lặng lẽ móc nỏ trong tay áo, ba tiếng viu viu vang lên!
o O o
Trong phòng vang lên tiếng kêu quái dị của Phạm Nhàn, chỉ thấy y cố gắng vặn người bên giường, như rồng uốn mình, tránh sát nút qua ba mũi tên độc! Xiêm y đã bị ba mũi nỏ tẩm độc này đâm rách, may mà y vẫn còn mặc y phục Giám Sát viện bên trong, nếu không chỉ cần một nhát này cũng đủ khiến y bị thương.
Phạm Nhàn rên lên đau đớn, lập tức đè ngã Tiểu Hoàng đế xuống giường, hai tay nắm chặt vai cô, tức giận đấm mạnh vào gò má Tiểu Hoàng đế.
Y phẫn nộ vì ban nãy còn nảy sinh một chút cảm thông với nữ Hoàng đế này, nhưng suýt bị đối phương ra tay hại chết. Bây giờ y mới hiểu, dù sao đối phương cũng là một Hoàng đế, là sinh vật thứ ba tự do nằm ngoài nam nhân và nữ nhân, khi đối mặt với bước đường lớn nhất đời người, đối phương sẵn sàng hy sinh tất cả, kể cả tính mạng của mình, để loại bỏ y.
Máu tươi chảy ra từ khóe môi Tiểu Hoàng đế, nhưng cô không hề ngất đi, kiêu ngạo và căm phẫn nhìn Phạm Nhàn, thét lên: "Có gan thì giết trẫm đi!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tất nhiên Phạm Nhàn sẽ không giết cô, sau khi nắm được bí mật của đối phương, y chỉ cần có hàng phục trái tim của đối phương, vị Hoàng đế một nước này sẽ trở thành vật pháp bảo thứ ba của y trên cõi đời này sau cái rương và Ngũ Trúc thúc.
Nhưng làm thế nào để hàng phục một vị Hoàng đế bệ hạ ngoan cường, thông tuệ, làm nam nhân hai mươi năm, hành sự rất quyết đoán như nam nhân?
Con đường ngắn nhất dẫn tới trái tim nữ nhân là qua phía dưới, Phạm Nhàn hiểu rõ đạo lý này. Y cưỡi trên người Tiểu Hoàng đế, cảm nhận được sự mềm mại chỉ có nữ nhân mới sở hữu, biết tư thế hiện tại mập mờ đầy xuân tình nhường nào. Nhưng dù sao y cũng không phải tên cưỡng bức, hơn nữa y cũng không nghĩ sau khi cưỡng hiếp Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, thực sự có thể đạt được mục đích của mình. Với những gì y hiểu về Tiểu Hoàng đế, nếu thả cô đi sau đó, có lẽ cô chỉ tắm rửa sạch sẽ, coi như bị chó cắn một phát, trọn đời không gặp mặt y nữa, cắt đứt mọi thủ đoạn tiếp theo của y.
Tiểu Hoàng đế dưới người Phạm Nhàn vùng vẫy, từ nhỏ được nuôi dạy như con trai, sức mạnh của cô vượt xa võ công, suýt nữa làm Phạm Nhàn lật nhào.
Phạm Nhàn nhìn máu me khóe môi cô, ánh mắt căm hận, trong lòng phiền não và tức giận, hạ giọng gằn giọng: "Con ả nhà ngươi đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả, chính ngươi muốn giết ta, ta mới đối phó ngươi!"
"Đối phó với trẫm?" Tiểu Hoàng đế bỗng ngừng vùng vẫy, nắm đấm đấm thẳng vào gương mặt đẹp đẽ của Phạm Nhàn, cáu giận nói: "Ngươi còn dám cưỡng hiếp trẫm hả!"
Phạm Nhàn tránh đòn, cuối cùng không thể kiềm chế cơn phẫn nộ, oán trách: "Năm đó chính là ngươi quyến rũ ta! Lại còn nói ta cưỡng hiếp ngươi!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑